Chương 32: Tam Ca Xuất Hiện

Khi Cố Bắc Xuyên nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, trái tim cũng run rẩy theo, đời này hắn còn có thể gặp lại thật tốt.

Lúc hắn ở nước ngoài tham gia thi đấu đột nhiên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ông trời cư nhiên cho hắn cơ hội sống lại, nhớ lại toàn bộ chuyện kiếp trước.

Hắn nhớ rõ Cố Nhu đã đối với hắn như thế nào.

Đánh thuốc mê, làm hắn mất danh tiếng và chết trong một quán bar.

Đường đường là Cố đại thiên tài cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết uất ức như vậy.

Nhưng Cố Bắc Xuyên cũng không ngờ sau khi mình chết, tất cả mọi người vì tránh hiềm nghi, không ai nguyện ý tới thu thi cho hắn, là tiểu nha đầu kia dùng thân thể gầy yếu của mình mang hắn trở về.

Bán tất cả mọi thứ, chỉ để mua cho hắn một một chiếc quan tài nhỏ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Bắc Xuyên không kìm nén được đau lòng, hắn thật sự đặc biệt cảm tạ ông trời đã cho hắn một cơ hội bắt đầu lại.

Mọi người vẫn còn sống, em gái cũng không bị bệnh.

Cố Bắc Xuyên đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, chỉ có hiệu trưởng kịp thời phản ứng.

Cố Bắc Xuyên lúc này không phải nên ở nước ngoài sao?

Sao anh ta lại về sớm vậy?

Tôn hiệu trưởng lộ vẻ nghi hoặc, nhưng hắn cũng biết hiện tại không dễ hỏi ra miệng.

Cố Nhu nhìn thấy Cố Bắc Xuyên, ánh mắt mắt sáng lên: "Tam ca anh cuối cùng cũng trở về!"

Giọng nói ngọt ngào ngọt ngào của Cố Nhu khiến cô trở thành tiêu điểm trong nháy mắt.

Mọi người lúc này mới tỉnh mộng, nhìn tiểu công chúa Cố gia này, trong lúc nhất thời đều có chút hâm mộ nhìn nàng.

Không chỉ có Tề Dụ lão sư tự mình dạy cô, anh trai còn là thiên tài Cố Bắc Xuyên trăm năm khó gặp.

Dưới điều kiện giáo dục như vậy, cho dù tư chất có kém, cũng không sợ không thành tài.

Đồng bọn của Cố Nhu đều tỏ vẻ hâm mộ.

"Tiểu Nhu, đây là tam ca của ngươi sao? Trông thật đẹp trai!"

"Tôn hiệu trưởng cũng nhiều lần nhắc tới tam ca của ngươi, thật quá hâm mộ đi!"

"Cố Bắc Xuyên hiện tại đã trưởng thành, nhìn dáng vẻ này của hắn, hẳn là tới làm chỗ dựa cho em gái mình."

"Đúng vậy, cả kinh đô ai mà không biết Cố Bắc Xuyên yêu thương em gái mình nhất."

Trong ánh mắt hâm mộ và ghen tị chung quanh, Cố Nhu đắc ý ngẩng đầu lên.

Giống như một con công nhỏ tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mà Cố Trường Phong nhìn thấy một màn này, nhíu mày.

Lão Tam khi nào trở về?

Mặc kệ lão tam khi nào trở về, muốn khi dễ Tiểu Yên, đều phải vượt qua cửa ải này của hắn.

Hiệu trưởng Tôn cười chào hỏi Cố Bắc Xuyên: "Bắc Xuyên à, hôm nay tới đây là tìm em gái đúng không?"

"Em gái ngươi đã có Tề Dụ chỉ dạy, ngươi có muốn đổi người hay không?"

Cố Bắc Xuyên tức giận nói: "Tôn hiệu trưởng, hôm nay ta là vì em gái mà đến, ta không dạy em gái còn có thể dạy ai?"

Tề Dụ nhìn thấy Cố Bắc Xuyên, vẻ mặt sùng bái, bởi vì Cố Bắc Xuyên chính là thần tượng của hắn.

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể nhìn thấy thần tượng, xem ra lựa chọn Cố Vũ Nhu quả nhiên không sai.

Thần tượng quả nhiên yêu thương em gái Cố Nhu nhất.

Mọi người đều cho rằng Cố Bắc Xuyên sẽ đi đến bên cạnh Cố Nhu.

Cố Bắc Xuyên lại làm một chuyện khiến mọi người cảm thấy khϊếp sợ.

Chỉ thấy Cố Bắc Xuyên đi đến bên cạnh, xoa xoa khuôn mặt Cố Yên: "Tiểu Yên, đã lâu không gặp, có nhớ tam ca không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Yên tỏ vẻ khó chịu nhìn Cố Bắc Xuyên.

Cố Bắc Xuyên này lại đang giở trò gì vậy?

Hiệu trưởng Tôn nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Bắc Xuyên, anh đây là..."

Cố Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Hiệu trưởng Tôn có chuyện gì không?"

"Ta cùng em gái nói một câu cũng không được sao?"

Lời này của hắn làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

Em gái?

Ý của Cố Bắc Xuyên Cố Yên mới là em gái của hắn sao?

Mọi người lúc này mới phát hiện từ khi Cố Bắc Xuyên xuất hiện vẫn chưa nhìn đến Cố Nhu một lần.

Ngay cả Cố Nhu cũng trợn tròn mắt.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, cô lại ngọt ngào kêu một câu: "Anh Bắc Xuyên!"

Ánh mắt Cố Bắc Xuyên cuối cùng cũng dừng lại trên người cô, chẳng qua không còn giống như trước nữa, mà tràn ngập chán ghét cùng hận ý.

Một một khuôn mặt xấu xí.

Nếu như không phải vì Cố Nhu, làm sao hắn có thể chết thê thảm như vậy.

Thật sự là nhìn không ra, Cố Nhu bề ngoài ngây thơ bên trong lại ác độc như vậy.

"Đừng gọi ta là anh, từ nay về sau em gái ta chỉ có một mình Tiểu Yên."

Hiệu trưởng Tôn có chút không rõ tình huống hiện tại.

"Bắc Xuyên anh vừa nói tự mình dạy em gái, là Cố Yên tiểu thư sao?"

Cố Bắc Xuyên gật đầu: "Đương nhiên, Tiểu Yên chính là em gái ruột cùng một mẹ với tôi. Tôi không dạy em ấy còn có thể dạy ai?"

Cố Trường Phong và Cố Tư An nhìn Cố Bắc Xuyên, sự khác thường của Cố Bắc Xuyên rốt cuộc có liên quan gì đến trọng sinh hay không?

Theo bọn họ rất có khả năng Cố Bắc Xuyên cũng sống lại, bằng không Cố Bắc Xuyên sẽ không thiên vị Cố Yên như vậy.

Bất quá có Cố Bắc Xuyên dạy Cố Yên, Cố Trường Phong vẫn rất yên tâm.

Chờ buổi tối trở về, hắn phải hỏi Cố Bắc Xuyên một chút.

Mặc dù trong lòng Cố Trường Phong đã đoán được vài phần, nhưng chưa nghe Cố Bắc Xuyên chính miệng thừa nhận, hắn vẫn lo lắng.

Cố Nhu đã không còn huyết sắc, gương mặt tái nhợt nói: "Anh Bắc Xuyên, anh không cần em sao?"

Nói xong nước mắt liền rơi xuống, dáng vẻ nhỏ bé này nhìn qua thật đáng thương, các giáo viên ở đây đều có chút không đành lòng.

Nhưng ba anh em Cố Bắc Xuyên, Cố Trường Phong và Cố Tư An lại thờ ơ, xem người khóc trước mắt này cùng bọn họ không có nửa điểm quan hệ.

Cố Bắc Xuyên nhìn thấy nước mắt Cô Nhu chỉ thấy buồn cười.

Kiếp trước Cố Nhu đã lừa dối họ bằng nước mắt.

Đời này hắn đã nhìn thấu rồi.

Cố Nhu muốn dùng nước mắt để níu kéo Cố Bắc Xuyên.

Sau tất cả, đây không phải là ở nhà, ngay cả khi cô khóc, sẽ không có nhiều người quan tâm.

Đến cuối cùng, Cố Nhu cũng không còn nước mắt để chen ra.

"Học trưởng!"

Tề Dụ rốt cục từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Bắc Xuyên.

Cố Bắc Xuyên híp mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

Cố Trường Phong liền cực kỳ hảo tâm nhắc nhở một câu: "Cố Bắc Xuyên, vừa rồi mọi người đều nghe thấy người này nói em gái ngươi tuổi còn nhỏ đã tâm địa ác độc."

Cố Bắc Xuyên hoàn toàn không ngờ còn xảy ra chuyện như vậy, nhất thời oán hận nhìn thoáng qua Tề Dụ: "Đừng gọi tôi là học trưởng, tôi và người như anh không quen biết."

"Nói em gái ta tâm tư ác độc, lá gan của ngươi thật lớn."

Tề Dụ choáng váng, lúc này hắn mới phát hiện mình đã phạm sai sai lầm.

Vốn tưởng rằng Cố Nhu là em gái Cố Bắc Xuyên yêu thương nhất, không nghĩ tới là tin tức của hắn sai.

"Học trưởng, anh nghe em giải thích."

Tề Dụ muốn nhanh chóng giải thích rõ ràng với Cố Bắc Xuyên, hoàn toàn không nhìn thấy Cố Nhu bên cạnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.