Chương 47: Gặp Lại Em Gái

Cố Nam Húc có chút kinh ngạc, cho dù là sinh nhật Cố Nhu, đại ca cũng không làm long trọng như vậy.

Nhưng cũng đúng, em gái hắn xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất.

Không nghĩ tới những vị khách kia cư so với hắn tới còn sớm hơn, bây giờ đã ở trong đại sảnh chờ tiệc bắt đầu.

Cố Nam Húc tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Yên.

Cuối cùng hỏi qua người giúp việc mới biết cố Yên lúc này đang phơi nắng trên bãi cỏ hậu viện.

Không thể không nói biệt thự này của đại ca thật đúng là lớn, hắn đi một vòng lớn mới đến bãi cỏ ở sân sau, em gái quả nhiên ở chỗ này.

Cố Nam Húc cười cười, đang chuẩn bị tiến lên, lại nhìn thấy một người hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Cố Nhu sao lại ở chỗ này?

Theo sự hiểu biết của hắn đối với đại ca, đại ca hẳn là sẽ không mời một nhà Cố Hoành Vĩ mới đúng.

Xem ra đây hẳn là không mời mà đến.

Ánh mắt Cố Nam Húc nặng nề, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Cố Nhu chút nào.

Nhưng chuyện kế tiếp lại càng làm cho Cố Nam Húc phẫn nộ.

Cố Nhu mặc một chiếc váy màu hồng phấn, trên đầu còn đội vương miện nhỏ, không biết còn tưởng rằng cô mới là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này.

"Đồ đáng ghét!"

Cố Nhu vẻ mặt khó coi nhìn Cố Yên, nhưng Cố Yên lại không muốn để ý đến cô.

Điều này khiến Cố Nhu có chút tức giận: "Dã nha đầu sống ở nông thôn kia, tôi đang nói chuyện với cô, có nghe thấy không? Cô bị điếc sao?"

Cố Yên nghe vậy lúc này mới giương mí mắt nhìn Cố Nhu: "Có việc gì không?"

Cố Nhu không phải không thích cô sao?

Lúc này chạy đến trước mặt cô làm gì?

Cố Yên cũng không thích Cố Nhu, có thể nói là vô cùng chán ghét.

Cố Nhu thấy đối phương rốt cục chịu để ý tới mình, lúc này mới kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Mẹ tôi nói, cô chẳng qua chỉ là một dã nha đầu từ nông thôn, một chút giáo dưỡng cũng không có, cô dựa vào đâu cướp các anh của tôi? Tôi cảnh cáo cô cách xa các anh của tôi một chút, bọn họ là anh trai của tôi, không có chút quan hệ nào với cô! Nếu cô dám tới gần bọn họ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Cố Yên trực tiếp bị giọng điệu ngây thơ của Cố Nhu làm cho bật cười: "Làm ơn phiền cô làm rõ một chút, từ đầu đến cuối tôi đều không có tiếp cận các anh của cô, là họ vẫn luôn dính lấy, tôi còn muốn bọn họ cách xa tôi một chút."

Cố Nhu lại coi lời nói của Cố Yên là khoe khoang.

"Cô có cái gì đắc ý! Các anh chẳng qua là đang giận dỗi với tôi mà thôi, chờ chúng tôi hòa thuận còn có chuyện dính lấy cô?"

Cố Yên gật gật đầu: "A, đúng đúng đúng, vậy các người mau hòa thuận đi."

Cố Nam Húc trốn ở trong góc nhìn thấy một màn này khóe miệng giật giật, không biết nên khóc hay cười, không nghĩ tới trong lòng em gái lại ghét bỏ bọn họ như vậy.

Cố Nam Húc còn muốn xem Cố Nhu sẽ làm ra chuyện gì.

Kết quả một giây sau liền nhìn thấy Cố Nhu, bởi vì nói không lại Cố Yên, mà tức giận dậm chân.

Ngay sau đó liền tự mình ngã xuống đất, nước mắt tự động rơi xuống.

Cố Nam Húc cũng không ngờ Cố Nhu lại hành động như vậy.

Bất quá hắn cẩn thận ngẫm lại, trước kia Cố Nhu cũng không ít lần làm những việc này.

"Cô đẩy tôi làm gì?"

Cố Nhu hít hít mũi, sâu trong đáy mắt tràn ngập tính kế.

Cố Yên này lại dám khoe khoang trước mặt cô?

Cô nhất định phải để cho cô ta trả giá đắt.

Trước kia loại chuyện này Cố Nhu đã làm không ít lần, cho nên hôm nay làm lại càng là quen thuộc, dù sao trước kia cô làm nhiều lần như vậy, cũng chưa từng có người nghi ngờ.

Cố Yên không nói gì nhìn một màn này.

Cô đứng cách Cố Nhu ba mét, làm sao có thể đẩy đến đối phương, nhưng cô biết, cho dù mình đem chuyện này nói ra, cũng sẽ không có ai tin tưởng, mọi người chỉ biết tin tưởng vẻ mặt ủy khuất của Cố Nhu, sau đó buộc cô phải xin lỗi.

Không chỉ có Cố Nhu, ngay cả cô cũng rất quen thuộc với loại chuyện này.

Cố Nam Húc sải bước đi lên trước, trong mắt tràn ngập đau lòng, chẳng qua phần đau lòng này là dành cho Cố Yên, chứ không phải đối với Cố Nhu.

Cố Nhu nằm trên mặt đất, còn tưởng rằng nhị ca đến chủ trì công đạo cho cô, trong lúc nhất thời khóc càng thêm lớn tiếng.

"Nhị ca, Cố Yên đẩy em."

Nói xong còn đưa lòng bàn tay đỏ bừng ra trước: "Nhị ca Tiểu Nhu thật sự rất đau."

Cố Nhu không nhìn thấy sự phẫn nộ và hận ý lóe lên trong mắt Cố Nam Húc, nhưng cô vẫn cảm thấy sắc mặt Cố Nam Húc lúc này có chút dọa người.

Cố Nhu bất giác lui về phía sau, không thể lý giải vì sao nhị ca lại dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cô, nhị ca có phải nhìn lầm người hay không?

Cố Nhu bĩu môi: "Nhị ca..."

"Vẫn chưa giả vờ đủ sao? Tuổi còn nhỏ lại thủ đoạn như vậy, nếu ngươi thích nằm trên mặt đất, vậy thì nằm đi, ta ngược lại muốn xem ngươi có thể nằm bao lâu."

Lúc Cố Yên nhìn thấy Cố Nam Húc, thậm chí đã nghĩ đến việc hắn sẽ mắng cô như thế nào, không nghĩ tới sự tình lại có chút ngoài dự liệu, Cố Nam Húc hiếm khi đứng về phía cô.

Cố Yên cúi đầu suy nghĩ gì đó, xem ra Cố Nam Húc cũng sống lại.

Nhưng điều đó liên quan gì đến cô đây?

Có một số vết thương mãi mãi cũng không lành lại được, cho dù họ có sống lại hay không, cô chỉ muốn sống cho chính mình.

Cố Nhu vốn muốn đối phương chủ trì công đạo cho mình, kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong nháy mắt càng thêm ủy khuất.

Tiếng khóc của cô nhanh chóng thu hút nhiều người, trong số đó có mẹ cô, Từ Mạn Lệ.

Cố Nam Húc cũng nhìn thấy Từ Mạn Lệ đang mang theo khách mời cùng đi về phía này, hắn ngay lập tức nhận ra sự bất thường.

Từ Mạn Lệ rất yêu thương Cố Nhu, nếu để Cho Từ Mạn Lệ nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ đem sự tình làm lớn.

Không được, tuyệt đối không thể để em gái bị oan ức lần nào nữa, bằng không người anh này còn có lợi ích gì.

Cố Nam Húc cắn răng, trực tiếp nhặt lên một tảng đá trên mặt đất, không nói hai lời cắt đứt cánh tay của mình, máu theo đó chảy xuống đám cỏ đỏ cả một mảng.

Cố Nam Húc hít sâu, biết rằng bàn tay là quan trọng nhất đối với một hacker, vậy mà Cố Nam Húc lại tự làm bị thương tay mình, hơn nữa còn không chút do dự.

Cố Yên biết thân phận của Cố Nam Húc, bởi vậy đối với việc hắn chủ động cắt tay mình, cô cảm thấy rất bất ngờ.

Lúc đám người Từ Mạn Lệ chạy tới nhìn thấy một màn như vậy.

Cố Nam Húc ôm cánh tay mình, vừa đau đớn vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm Cố Nhu trên mặt đất.

"Cố Nhu, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ tùy hứng một chút, không ngờ lại độc ác như vậy, cư nhiên ở chỗ này vô lý gây sự, còn thiếu chút nữa làm Tiểu Yên bị thương!"

"Ta có thể không so đo chuyện hôm nay, nhưng ngươi nhất định phải xin lỗi ta và Cố Yên."

Một loạt hành động này của Cố Nam Húc khiến cho Cố Nhu bối rối.

Trong mắt cô còn mang theo nước mắt liên tục lắc đầu: "Không phải, không phải... Tôi không làm chuyện này."