Chương 11: Uy hϊếp

Vương Lâm cả ngày đều xoay quanh đoàn phim, hơn 40 tuổi vẫn chưa lập gia đình, ông ta đối với công việc yêu cầu đặc biệt cao, sinh hoạt lại rối tinh rối mù, lôi thôi muốn mạng.

Vội cả ngày, Vương Lâm mới đi theo Cố Tinh Dã và Lạc Tê cùng về khách sạn.

Nhân viên công tác ở phòng từ tầng 7-9, các diễn viên chính ở tầng 10, thang máy dừng ở tầng 8, Cố Tinh Dã tự nhiên mà nhận lấy valy trên tay Lạc Tê, đi theo hai người ra khỏi thang máy.

Vương Lâm móc ra thẻ phòng, ‘đinh’ một tiếng cửa được mở ra.

“Này là, hôm nay buổi sáng phải khai máy sớm còn chưa kịp dọn dẹp.”

Vương Lâm xấu hổ mà đẩy cửa phòng, bước vào bên trong động tác nhanh nhẹn mà dùng chân đá hai valy hành lý vào trong góc.

Lạc Tê ở trong tứ hợp viện diện tích lớn nhưng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, hơn nữa thời gian dài quần áo Lạc Tê đều là loại có màu nhạt, Cố Tinh Dã có thể nhìn ra được anh là người yêu thích sạch sẽ. Nhưng căn phòng này ngay cả Cố Tinh Dã tiến vào cũng nhịn không được nhíu mày đừng nói gì đến Lạc Tê.

Trên bàn trà còn vỏ hộp mỳ gói, cửa sổ đóng, trong phòng tràn ngập mùi vị kỳ quái. Trên giường tùy ý gấp đôi, ở chiếc giường khác bày la liệt các kịch bản, thậm chí còn có cả chiếc máy in nhỏ trên đó.

Lạc Tê trầm mặc hai giây hoàn toàn là ngơ cảnh tượng trong phòng, chỉ về loạt kịch bản rối loạn trên giường: “Vương đạo, mấy kịch bản này nếu không sợ rối loạn tôi trước tiên mang nó để vào tủ.”

Mặt già của Vương Lâm đỏ lên, vội vàng đi cùng Lạc Tê sửa sang lại.

Lạc Tê nhìn thoáng qua khuôn mặt đã đen lại của Cố Tinh Dã, đem valy cầm lấy rồi đẩy người ra bên ngoài: “Cậu cũng mệt cả ngày rồi, sớm một chút về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lạc Tê cuốn tay áo lên, ánh mắt thanh triệt như nai con nhìn qua giống như sinh viên thanh tú sạch sẽ.

Cố Tinh Dã cúi đầu nhìn anh vài giây mới gật đầu: “Anh cũng vậy.”

Lạc Tê tủm tỉm cười đưa hắn đến cửa thang máy.

Phòng cũng không lớn dọn dẹp một tiếng là xong , Vương Lâm xoa eo, thưởng thức căn phòng sạch sẽ rực rỡ đột nhiên nghĩ đến việc phát sinh hôm nay ở phim trường.

“Lạc Tê, cậu trước kia có dẫn dắt qua Thẩm Hạo Bạch.”

Lạc Tê động tác dừng một chút, buông ly xuống: “Có mang mấy tháng.”

“Chưa nghe nói qua.” Vương Lâm nói ra thắc mắc.

Từ năm 21 tuổi đến bây giờ, 5 năm thời gian, Lạc Tê dẫn dắt bốn người từ mới vô danh trở nên nổi tiếng, danh tiếng đỉnh cao, cho dù các nghệ sĩ đó có tự thành lập phòng làm việc riêng, có thay người đại diện nhưng khi nhắc đến Lạc Tê vẫn khen không dứt miệng.

Hắn trong giới giải trí là người đại diễn tồn tại như một thần thoại, tùy tiện mang nghệ sĩ trong giới giải trí hỏi cũng đều trả lời làu làu.

Vương Lâm cũng không ngoại lệ nhưng ông vắt hết óc suy nghĩ cũng chưa từng nghe nói Lạc Tê mang qua Thẩm Hạo Bạch.

Huống chi Thẩm Hạo Bạch ở giới giải trí hiện tại cũng giống nhau, lần này cũng chỉ đóng vai một người đội viên trong đội phòng cháy chữa cháy, suất diện không quan trọng. Chẳng lẽ vì vậy mà quan hệ của hắn cùng Lạc Tê mới kém như vậy.

Lạc Tê lấy ra di động một cái dãy số xa lạ gửi tin nhắn đến.

[Buổi tối 8h, gặp nhau ở tiệm cà phê dưới khách sạn.]

Lạc Tê vẫn không để ý, đối phương như đoán được tâm tư của anh thực mau gửi tin nhắn thứ hai đến.

[Khách sạn Vạn Giang.]