Chương 10.2: Xung đột

“Lạc Tê, tôi...”

Thẩm Hạo Bạch còn chưa nói xong liền bị người bên cạnh nắm lấy tay. Trên cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Thẩm Hạo Bạch theo bản năng buông tay, cảm giác xương cốt như bị chặt đứt. Hắn hung tợn mà nhìn chằm chằm Cố Tinh Dã không biết đến từ lúc nào.

Cố Tinh Dã khuôn mặt sắc bén, đôi mắt thâm thúy giống như lốc xoáy, cảm giác áp bách thực sự quá lớn, Thẩm Hạo Bạch giật môi không dám mở miệng.

“Anh ấy bảo ngươi buông tay, ngươi không nghe thấy sao?” Cố Tinh Dã cắn răng hỏi.

Thẩm Hạo Bạch cười lạnh một tiếng: “Tôi ở phim trường thấy người đại diện cũ, lên tiếng chào hỏi không quá đáng chứ nhỉ? Cố thiếu gia chẳng lẽ việc này cũng muốn quản.”

Cố Tinh Dã một tay vẫn kiềm chế Thẩm Hạo Bạch, một tay trực tiếp kéo Lạc Tê lại phía sau mình.

Đây là tư thế bảo hộ mười phần, lực đọa trên tay Cố Tinh Dã tăng lớn một chút: “Tôi mặc kệ trước kia anh ấy là người đại diện của ai, hiện tại anh ấy là của tôi. Người đại diện của tôi không cần bất kỳ kẻ nào chào hỏi.”

Những lời này âm thanh không lớn không nhỏ đủ để mọi người chung quanh nghe thấy rành mạch, tất cả trong lúc nhất thời đều ngẩn người, không biết phản ứng ra sao.

Cố Tinh Dã con đường sáng lạn, gia thế bối cảnh lóa mắt , tuy rằng cùng “bình dị gần gữi’’hoàn toàn không dính dáng đến nhau, lại chưa từng phát hỏa tại phim trường. Hôm nay là lần đầu.

“Tinh Dã.” Lạc Tê dùng tay kéo góc áo Cố Tinh dã: “Chuẩn bị một chút, lập tức phải quay cảnh tiếp theo.”

Cố Tinh Dã nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Bạch vài giây, buông tay đồng thời dùng sức đẩy Thẩm Hạo Bạch một cái. Thẩm Hạo Bạch bị đẩy đến lùi lại hai bước, phải dựa vào nhân viên công tác đứng phía sau mới đứng vững được.

Thẩm Hạo Bạch tuổi không lớn, ngày thường thấy Cố Tinh Dã ở đoàn phim có chút nhút nhát, chính là hiện tại chung quanh nhiều người như vậy hắn hỏa khí có chút lớn.

“Lạc Tê, chúng ta đã lâu không gặp, buổi tối có thể ôn chuyện không?” Thẩm Hạo Bạch khıêυ khí©h nói: “Buổi tối tôi sẽ gọi điẹn thoại cho anh, anh sẽ không không tới chứ?”

Vừa mới buông lỏng tay Cố Tinh Dã lần nữa nổi giận như một chú sư tử nhỏ tiến lên kéo cổ áo Thẩm Hạo Bạch, bị Lạc Tê ngăn lại.

“Tinh Dã.” Lạc Tê âm thanh vẫn thực ôn hòa, đặt tay lên mu bàn tay Cố Tinh Dã giọng điệu nghiêm túc.

Cố Tinh dã bị chọc giận, Vương Lâm vội vàng lay người bên cạnh mạnh mẽ tách hai người ra: “Được rồi, được rồi, Hạo Bạch bớt tranh cãi, Tinh Dã cũng đi chuẩn bị đi.”

Cố Tinh Dã trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Bạch một lúc lâu, ánh mắt lại di chuyển sang Lạc Tê, cường thế bắt lấy tay Lạc Tê: "Anh đi theo tôi ra bên kia."

Lâm Hoa Hoa bị doạ choáng váng, mắt thấy nam thần tay trói gà không chặt bị ông chủ mình kéo đi do dự không biết nên đi theo không.

Lạc Tê hình như cảm ứng được quay đầu lại nhìn cô một cái nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.

Vốn tưởng rằng Lạc Tê sẽ giải thích một chút về Thẩm Hạo Bạch, không nghĩ rằng đến khi kết thúc công việc cũng không nói một câu.

Cố Tinh Dã trong lòng nghẹn một bụng lửa giận, kết thúc công việc cũng không nói câu nào, đến bàn hoá trang để tháo trang sức.

Lạc Tê ngồi trên ghế sofa bên cạnh vẫn luôn không ngẩng đầu, Cố Tinh Dã không chịu nổi mà biệt nữu mở lời: "Cơm tối nay anh định như thế nào."

Lạc Tê ngẩng đầu nhìn hắn: "Có ý gì?"

Cố Tinh Dã không thể nhịn nổi nữa: "Anh không phải đi đến chỗ Thẩm Hạo Bạch chứ?"

Sofa thấp hơn ghế ngồi hoá trang khá nhiều, Lạc Tê ngẩng đầu tinh tế đánh giá Cố Tinh Dã chốc lát, cười lên âm thanh mang theo ý dỗ dành: "Ừ, không đi."