Chương 10.1: Xung đột.

“Chị em, nói tỉ mỉ một chút đi!” một anh chàng nhân viên công tác vội vàng xen vào.

Nhân viên công tác kia thần bí: “Lục Vãn Ngưng lần này tiến vào đoàn không mang theo trợ lý, Vương đạo lúc trước để tôi theo cô ấy một tuần, mấy người có biết mỗi ngày kết thúc công việc Lục Vãn Ngưng đều làm gì không?”

Mọi người đều lắc đầu, vẻ mặt đều hóng dưa.

“Cô ấy hoặc là nương theo chuyện thảo luận kịch bản để tìm Cố Tinh Dã hoặc là gọi điện mấy tiếng đồng hồ với Cố Tinh Dã.”

Lâm Hoa Hoa khϊếp sợ mà trừng lớn mắt, tức khắc cảm thấy mình thật thất trách.

“Vậy mà Cố Tinh Dã vẫn nhận.” Một người kinh ngạc hỏi.

Nhân viên công tác lắc đầu: “Nhận, nhưng nói rất ít, nếu Lục Vãn Ngưng nói đến đề tài khác ngoài kịch bản thì liền tắt máy.”

Lục Vãn Ngưng năm nay 24 tuổi, tính cách dịu dàng ngày thường cùng đoàn phim ở chung không tồi, nghe nói là phú nhị đại nhưng công tác vẫn luôn thái độ đoan chính. Như một tiên nữ tỷ tỷ thế nhưng sau khi kết thúc công việc luôn quấn lấy Cố Tinh Dã, đây tuyệt đối là dưa lớn.

Bên này nhân viên công tác bái quái ngút trời , bên kia Lạc Tê nhăn mày nhìn chằm chằm màn hình quay phim.

Nhân viên công tác cuối cùng xác nhân bảo hộ của Cố Tinh Dã được trang bị cẩn thận, xoay người làm thủ thế sẵn sàng.

“Tổ đạo cụ vào vị trí!” Vương Lâm cầm loa hô to.

“Hô” một chút ngọn lửa bắt đầu cháy lên.

Toàn trường hơn mười người tổ đạo cụ đều hướng đôi mắt về phía Cố Tinh Dã.

Tiếng còi cảnh sát ngắn ngủ vang lên, Cố Tinh Dã đóng vai Trần Lỗi nhảy xuống từ xe cứu hỏa.

“Trần đội!” Một nhân viên phòng cháy từ chỗ không xa chạy đến, xoa mồi hôi trên trán: “Quần chúng đều được di dới đi rồi, nhưng trên lầu 3 có một cư dân nói con gái của họ vẫn còn trong nhà!”

Trần Lỗi cau mày ngẩng đầu nhìn qua đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Lầu ba là chỗ ở của em gái thanh mai trúc mã của hắn.Hắn đẩy nhân viên đang chắn trước mặt vọt vào đám cháy.

“Cut!” Vương Lâm quát một tiếng: “Qua.”

Vẫn luôn canh giữ bên ngoài nhân viên công tác liền vọt vào luống cuống tay chân mà mang Cố Tinh Dã từ đám cháy ra.

Bộ điện ảnh này khi bắt đầu khởi quay, Vương Lâm đã mời riêng một huấn luyện viên đến đây huấn luyện một tháng, nhưng rốt cuộc diễn viên cũng không phải người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này không tránh khỏi lo lắng, Cố Tinh Dã từ đám cháy ra tới , gỡ mặt mạ bảo hộ xuống ngăn không được mà ho khan vài tiếng.

Bạo dạn diễn đầu cảnh quay có tài chính cao, diễn viên có độ nguy hiểm cao, hơn nữa Cố Tinh Dã lại là một tiểu tổ tông, toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới trái tim đều bị treo lên.

Nhìn Cố Tinh Dã chống gối ho khan Vương Lâm lền vội vàng ném loa xuống mà chạy qua. Lạc Tê nâng bước theo sua Vương Lâm đột nhiên cổ tay hắn bị kéo lại.

Lạc Tê quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng phía sau, ánh mặt kinh ngạc nhanh chóng thay bằng sự chán ghét, giọng nói không chút che giấu sự xa cách.

“Buông ra.”

Thẩm Hạo Bạch lực đạo trên tay hoàn toàn không thu lại, tựa hồ khó thể tin mà nhìn Lạc Tê vài giây, ngay sau đó ngắn ngủi liền cười một tiếng.

“Lạc Tê, đã lâu không gặp.”

Lực chú ý của mọi người đang ở chỗ Cố Tinh Dã bên kia, không có người lưu ý đến động tĩnh bên này, Lạc Tê giật tay nhưng hoàn toàn không thể tránh thoát.

Anh hạ giọng cảnh cáo: “Tôi nói, buông tay.”

“Lạc Tê, nhiều năm tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại đem số tôi kéo đen.”

Thẩm Hạo Bạch ý vị không rõ mà nói: “Anh hiện tại đang dẫn dắt Cố Tinh Dã.”

“ Cùng cậu không có quan hệ.” Lạc Tê nhăn mày: “Buông tay.”