Chương 2: Phượng Hoàng trong bầy gà

Lương Vũ nhỏ giọng nói: “Chính là bức này, lúc ấy tớ quá tức giận.”

Giang Đường vỗ vai cậu ta: “Làm tốt lắm, đối đãi với tra nam thì phải không chút lưu tình như gió thu cuốn hết lá vàng!”

Nhưng trên ảnh chụp bị bôi chét quá nhiều dấu vết, Giang Đường phải nhìn rất lâu mới ghi nhớ được gương mặt này.



Màn đêm buông xuống, Giang Đường biết tra nam sẽ đến quán bar gay này nên trước đó cậu mai phục sẵn tại đây, bartender ở bên trêu ghẹo: “Tới săn trai cũng đừng nghiêm túc như vậy chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng như xác ướp, bọn họ ai dám hái đóa hoa cao ngạo là cậu.”

Giang Đường trừng người nọ một cái: “Bớt dong dài. Bao giờ họ Lâu kia mới đến?”

Bartender điêu luyện điều chế xong một ly rượu mới, đẩy đến trước mặt cậu: “Tới rồi.”

Giang Đường quay đầu lại, thấy người đàn ông ăn mặc lẳиɠ ɭơ đi vào, theo sao còn có vài người đàn ông, tra nam bị vây ở giữa, vừa tiến vào đã lia mắt tuần tra bốn phía.

—— Ồ, thích phụ nữ sao?

Cậu thật sự không có cách nào liên hệ vị này với vị quân tử ôn nhuận trong miệng Lương Vũ, nếu buộc phải nói, cậu chỉ có thể nói người này vừa nhìn là biết môt tay ăn chơi phong lưu, vô cùng trăng hoa!

“Anh Lâu, em trai anh ở trong phòng bao, em qua trước chào hỏi một tiếng nhé?”

Lâu Hạc thấy phiền muốn chết: “Chào hỏi cái gì, đến thông báo cho nó biết tôi đến bắt người, để nó nhanh chân chạy trốn à? Trực tiếp vào xách người ra đây.”

Nếu không phải đồng ý với cha mẹ Lâu Ngạn, có nói gì anh cũng không đồng ý tới nơi như chuyên làm việc xấu này.

Lâu Hạc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cực kỳ bất mãn: “Vì sao bọn họ vẫn luôn nhìn tôi?”

Hàn Triết làm mặt quỷ với người đàn ông: “Quán bar dành cho gay mà anh Lâu, anh xem anh vai rộng eo thon chân dài, đột nhiên xuất hiện ở bar gay, đám người kia chỉ e rằng nhũn chân rồi.”

Nhậm Kỳ phụt một tiếng bật cười: “Mệt cho mấy cậu nghĩ ra được ý này, cái gì mà bảo anh ấy ăn mặc lẳиɠ ɭơ chút, chúng ta ở bên xử lý là có thể xây dựng cho anh ấy chút biểu hiện giả dối. Theo tôi thấy, đám người kia giống như sói như hổ, ánh mắt chỉ hận không thể ăn luôn anh Lâu. Ánh mắt này người ta gọi là gì ấy nhỉ.”

Hàn Triết trêu ghẹo: “Nhìn đồ ăn trong đĩa.”

Anh ta quen biết Lâu Hạc thời gian đã lâu, quen nói giỡn với người ta, Hàn Triết đẩy đẩy bả vai Lâu Hạc, “Anh nhìn nam sinh bên kia đi, người đâu mà đẹp vậy, từ lúc chúng ta vào cửa tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm anh đó.”

Lâu Hạc nhìn theo ánh mắt anh ta, Giang Đường bên kia thật sự quá chói mắt, giống như phượng hoàng lửa xinh đẹp giữa bày chim sẻ vật vã, quả thật khó mà bỏ qua được.

Vật nhỏ này quả thật rất xinh đẹp.

“Chậc. Không hiểu hổi mấy người.” Lâu Hạc không nói thêm gì, nhấc chân tiến vào phòng bao của Lâu Ngạn, “Đừng lãng phí thời gian, bắt người đi.”

Anh phải xử lý người em họ này, có vị hôn thê còn dám tới bar gay làm loạn, thật là vứt hết mặt mũi của cha mẹ hắn.

Bọn họ vừa di chuyển, Giang Đường đương nhiên cũng không ngồi yên, cậu bưng ly rượu lặng lẽ theo sau.

Giang Đường không dám đến quá gần, đi đi dừng dừng, mà tốc độ của Lâu Hạc lại cực nhanh, vừa vọt vào đã dứt khoát lôi Lâu Ngạn ra từ trong đám người.

“Anh…… Sao anh lại tới đây.” Sắc mặt Lâu Ngạn trắng bệch, nói chuyện có chút chột dạ, mấy ngày nay hắn lêu lổng đàm đúm, trông gầy đi rất nhiều.

Lâu Hạc vừa thấy dáng vẻ này của hắn lập tức nổi giận: “Cút về nhà, ngày mai tự mình đến nhà họ Sở xin lỗi, bao giờ người ta tha thứ cho chú thì chú mới được về.”