Quyển 1- Chương 2

Chương 2

Thời Ngọc không hiểu bọn họ đang suy nghĩ điều gì.

Cậu đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thác, tỉ mỉ đánh giá kẻ trở thành mục tiêu để bản thân bắt nạt trong vài năm tới.

Nam sinh bên cạnh mặc chiếc áo đồng phục đã bạc màu vì giặt tẩy ngồi xuống, đồng phục xanh trắng của trường trung học số một Đàm Thành khoác lên người trông phóng khoáng. Sống lưng thẳng tắp, ngũ quan đẹp đẽ tái nhợt, vẻ mặt tẻ nhạt, lòng không chút gợn sóng với sự việc đang xảy ra trong lớp, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Từ vị trí của Thời Ngọc, có thể nhìn thấy dung mạo lạnh lùng của cậu, đôi mày rậm cùng đôi mắt đen như mực của cậu. Cậu nhìn có chút thất thần, lúc này bên tai đột nhiên bên tai vang lên một câu châm biếm

"Ô? Thẩm Thác, mày có thật là một năm bốn mùa đều mang đôi giày này không, cũng không thấy nó hôi sao?”

Âm thanh từ phía sau truyền đến, người ngồi ở đó chính là Lương Vĩ.

Thời Ngọc theo bản năng cúi đầu, theo lời nói của Lương Vĩ nhìn xuống, liền thấy một đôi giày rẻ tiền màu đen. Đôi giày thể thao này màu nhuộm bên đã phai đi khá nhiều, màu đen cũng chuyển dần sang trắng, phần vải bên trên cũng nhăn nhúm, mang ở dưới chân nam sinh tĩnh lặng lại cao ngạo như vậy thực sự không hợp… Thẩm Thác trong giai đoạn này: Bần cùng, yếu đuối. Không xu dính túi. Thời Ngọc dừng suy nghĩ, chậm rãi dời tầm mắt.

Trái ngược với cậu, nghe thấy câu đùa cợt của Lương Vĩ đa số các bạn học trong lớp đều phá lên cười

"Chà, có vẻ là thật, các cậu từ khi nào thấy Thẩm Thác đổi giày thế, phụt, nhà nó có khi nào đến đôi giày cũng mua không nổi? Có thật không vậy, bây giờ còn có loại người nghèo như vậy sao?”

“Tớ nghe nói có một số người lười đến nỗi chính phủ cũng không quản nổi.”

“Khó trách, tớ cứ cảm thấy trong lớp thế nào luôn có mùi lạ, hóa ra là như vậy, mẹ nó ác thật chứ.”

“Hay là chúng ta góp chút tiền cho Thẩm Thác đi, không thể cứ tiếp tục như thế này, tớ còn cần phải thở nữa.”

“Hahaha, nhân tiện để Thẩm Thác mua một bộ quần áo, đồng phục học sinh mặc quanh năm như vậy… học phí cũng không phải nộp bằng tiền bán ve chai chứ?”

Càng ngày càng nhiều lời khó nghe từ mọi hướng.

Thời Ngọc chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Thác mà cả người cảm thấy thở không nổi, Thẩm Thác lại thờ ơ tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, mí mắt cũng không lay động, trên tay chăm chú từng chữ uyển chuyển hoàn thành bài thi của mình. Chỉ trong vài phút, cậu đã làm xong một tác phẩm cổ văn Trung Quốc. Bên cạnh các giọng nói mỉa mai, cười cợt càng lúc càng lớn, liên tục đào sâu vấn đề nhỏ này, luôn muốn làm rõ mùi lạ trong phòng rốt cuộc từ đâu mà tới. Thời Ngọc không rõ vì sao cảm thấy rất phiền.

Sau đó, khi Lương Vĩ cười đến ngông cuồng nhất, xấu xa nhất, chuẩn bị đưa tay nắm cổ áo Thẩm Táo xem có phai màu hay chưa, cậu đột nhiên trầm mặt, thuận theo ý định bản thân, đánh bay hộp bút trên bàn. “Phanh!” Một tiếng.

Phòng học đang rộn rã tiếng cười nhạo liền im bặt, bất chợt rơi vào trạng thái yên tĩnh.....