Quyển 1- Chương 3

Chương 3: Hoàn toàn bất ngờ trước việc này, toàn bộ bạn học đều nhìn về hướng phát ra tiếng động, ngay cả Thẩm Thác cũng giấu đi vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt, nhíu mày hướng về phía người bên cạnh. Gương mặt Thời Ngọc vô cảm, đôi mắt dường như được bao phủ một tầng băng mỏng. Ánh sáng mỏng manh chiếu vào hàng mi mảnh mai của cậu, tạo nên một cái bóng hình chiếc quạt.

“Cái bàn này của tôi thật là bừa bộn.”

Không nhìn đến người bên cạnh, nam sinh ngữ khí không hề gợn sóng, bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra:

“Cậu hôm nay không dọn dọn dẹp lại bàn học cho tôi.”

Không khí trong phòng học hoàn toàn đóng băng.

Mọi người đều đặt tầm mắt trên người Thời Ngọc, không thể cứ đứng im, hơn nữa ngày mới chuyển sang chủ đề khác. Dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Thác lay động mi mắt, năm ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cây bút trong tay.

Một lúc sau, nhíu mày một cái, đẩy ghế ra phía sau, âm thanh bình tĩnh trước sau như một:

"Xin lỗi, bây giờ tôi giúp cậu nhặt lại.”

Lương Vĩ không quen nhìn dáng vẻ chiếm được tiện nghi này của cậu lại còn bộ dạng khoa mẽ này, nhận được ánh mắt của Yến Thời Ngọc là phúc khí mà bao nhiêu người cầu mà không được, rơi xuống Thẩm Trác này lại giống như một

thành tựu.

“Hừ”, cậu ta nhịn không được khó chịu nói:

“Anh Yến đã nói như vậy mày còn không mau đứng dậy? Giả vờ cho ai xem?”

Thẩm Trác không nói gì, cơ thể cao gầy đứng dậy, thân ảnh che lên người Thời Ngọc.

Thời Ngọc mệt mỏi mím môi, không động đậy.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn Thẩm Thác lấy ra khăn ướt, lau bụi trên bàn sau đó đến sách giáo khoa rồi tập vở xếp thành hai chồng theo độ dài của vở rồi dùng một tập tài liệu cố định lại.

Trong lúc này, một lời cũng không nói.

Lương Vĩ lo lắng chờ cậu làm khó dễ, cuối cùng vẫn là tự mình mở miệng trước, hướng về phía Thẩm Thác khinh thường cười:

“Loại người như mày, cả đời cũng chỉ xứng đáng làm loại chuyện này.”

Vẻ mặt Thẩm Thác không thay đổi, ngay cả động tác cũng không bị đình trệ. Thời Ngọc không nhịn được hướng mắt nhìn về phía hắn. Nét mắt của cậu vẫn còn non nớt, đường nét hơi xanh xao, mặc bộ đồng phục không vừa vặn, vai rộng, chân dài, tái nhợt gầy yếu. Cậu từ đầu đến cuối không thể hiện sự phản kháng nào, đôi mắt đen nhánh bình

tĩnh nhìn mặt bàn Thời Ngọc, tựa như bên trên có bảo bối gì. “Lương Vĩ”, lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, Thời Ngọc bỗng nhiên rủ mí mắt mở miệng, tiếng nói nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc gì hỏi:

“Làm loại chuyện này với tôi là có ý gì?”

Nụ cười trên mặt Lương Vĩ chưa kịp hiện ra đã biến mất trong tích tắc.

“Không, không!” Cậu ta hoảng sợ:

“Anh Yến! Em không… ý em không phải như vậy! Thật sự không phải!”

“Vậy ý cậu là gì?”

Tựa như cảm thấy phiền phức, không đợi cậu ta giải thích, Thời Ngọc mím môi chán ghét nói:

“Được rồi, Thẩm Thác không cần cậu nữa.”

Thẩm Thác dừng lại, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng qua đời lên mặt cậu, xác định cậu không có ý gì khác mới thu tay.

“Lương Vĩ”, thấy cậu hoàn toàn dừng lại, Thời Ngọc tiếp tục nói, “Cậu làm.”

Lương Vĩ sắc mặt trắng bệnh, giọng nói run rẩy:

“Anh… Anh Yến… em…”

“Cậu làm sao vậy?” Thời Ngọc nói: “Không muốn?”

Cậu nhướng mi, đôi mắt đen tuyền dọa chân Lương Vĩ mềm nhũn. Rõ ràng là đôi mắt nước cực kỳ xinh đẹp, mê người nhưng lúc này lại lạnh như băng, khiến người khác lạnh lẽo cả người. Cậu ta rốt cuộc cũng hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này. Trước mặt cả lớp cứng nhắc đi đến bên cạnh Thẩm Thác.

“Em …” Chật vật vương tay, khó thở nói: "Em làm”