Quyển 1 - Chương 5

Ngoài cửa sổ không biết khi nào gió đã nổi lên, từng tầng từng tầng mây đen kéo đến.Ánh sáng mờ ảo tạo nên không gian thoải mái, thiếu niên ở bên hành lang nằm trên bàn ngủ càng sâu.

Cậu nghiêng mặt sang một bên, mái tóc đen dày quấn lấy chiếc cổ trắng như tuyết, lông mi dày phủ xuống một tầng bóng, đôi môi hé mở tràn đầy ửng hồng, hơi thở mỏng manh, lộ ra một vài điểm sáng trên hàm trăng trắng.

Nhất thời, vài ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người cậu, thật lâu sau mới dời đi chỗ khác. Sự im lặng kỳ lạ tiếp tục, không khí xung quanh tựa hồ nóng lên.

Ở bên kia, một nam sinh ngồi bên cửa sổ đôi mắt lãnh đạm lạnh như băng, thân hình cao gầy chắn một tầng ánh sáng.

Bỗng dưng, cậu buông bút, mặt vô cảm biểu tình ngả người ra sau.

Thứ ánh sáng yếu ớt nhưng không kém phần kí©h thí©ɧ bất ngờ chiếu thẳng vào người con trai đang say ngủ bên cạnh.

Ánh sáng đột ngột chiếu lên khiến vai cậu cử động một chút. Cậu nheo mắt ngẩng đầu, đôi lông mày mảnh mai cau lại, vẻ mặt phiền muộn, nét bực tức giữa đôi lông mày ngày càng đậm.

Ánh sáng chiếu vào người cậu đột nhiên biết mất. Nam sinh lại rơi vào giấc ngủ.

Chàng trai tóc đen vô cảm điều chỉnh chỗ ngồi, mí mắt hơi rũ xuống. Vài giây sau, cậu cúi xuống bàn, lần này không có những động tác dư thừa đó nữa, chỉ bình tĩnh nhìn vào sách của mình, biểu tình vô cảm.

-

Thời tiết tháng 9 thay đổi thất thường.

Buổi trưa tan học, trời bắt đầu mưa nhẹ, nhiệt độ lạnh dần

Thời Ngọc cuối cùng cũng đã hồi phục lại tinh thần, hơn nửa giờ đã trôi qua kể từ khi kết thúc tiết thứ tư, trong phòng học thưa thớt những học sinh trở về từ căn tin.

Giọng nói và hành động của mọi người đều nhẹ nhàng, rõ ràng là đang kiêng dè điều gì đó.

Đây là thiết lập ban đầu của trò chơi, Thời Ngọc đương nhiên sẽ không thể phá vỡ nó.

Điện thoại đã đặt chế độ im lặng, khi mở lên hiện vài cuộc gọi nhỡ. Tất cả đến từ một người, mẹ..

Người phụ nữ yêu thương Thời Ngọc nhất, Thịnh Mẫn.

Trong phòng học không có nhiều bạn học, hàng phía sau cũng không có ai..Thời Ngọc vừa tỉnh ngủ, không có sức ra khỏi phòng học, ngồi ở trên ghế gọi lại một cuộc.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã được nhấc máy, bên kia là một giọng nữ dịu dàng lo lắng.

“Ôi, cục cưng, đã ăn cơm chưa?”

Cơ thể của Yến Thời Ngọc quá mỏng manh, khi còn nhỏ thậm chí còn bị dị ứng với lúa mì và yến mạch, từ khi bước vào tiểu học Thịnh Mẫn đều không cho cậu ăn thức ăn bên ngoài, và cô luôn cử tài xế đến đón anh vào buổi trưa.

Sau này các bệnh dị ứng kỳ lạ đó đều biết mất, Yến Thời Ngọc dùng ba năm Trung học chứng minh bản thân mình buổi trưa không cần mỗi ngày phải về nhà.

“Ăn rồi.” Cậu trả lời.

Thịnh Mẫn tinh ý nhận ra được sự uể oải trong giọng nói của cậu,lập tức cao giọng:

“Thật sự ăn rồi sao? Cục cưng, con có phải vừa ngủ dậy không? Con chưa ăn cơm đúng không!”

Hiểu con không ai bằng mẹ. Thịnh Mẫn có thể dễ như trở bàn tay phát hiện Yến Thời Ngọc nói dối.

Thời Ngọc cứng miệng, không biết nên nói cái gì.

Thịnh Mẫn ngữ điệu gấp rút,

“Cục cưng, con tại sao lại không ăn cơm? Bây giờ mẹ nhờ Lão Trần đi đưa cơm cho con, đúng lúc hôm nay mẹ nấu canh, con uống nhiều một chút, được không?”

Thời Ngọc có chút đau đầu.

Có lẽ là bởi vì Yến Thời Ngọc được chẩn đoán là sống không đến 25 tuổi, cũng có thể bởi vì Yến Thời Ngọc là con trai nhỏ nhất của Thịnh Mẫn, cũng có thể là nguyên nhân mẫu tử, Thịnh Mẫn đối cậu thực sự rất quan tâm, chỉ tiếc không thể đem cậu đặt dưới mí mắt.