Quyển 1 - Chương 6: Hắn có chút điên(6)

Ngay cả nhà mẹ của Thịnh Mẫn cũng dặn dò bà phải chăm sóc cậu, xem Yến Thời Ngọc như là đồ sứ dễ vỡ ôm trong lòng. Quá mức bao bọc và cưng chiều, con cái tất nhiên sẽ không đi đến đâu..Thời Ngọc nói:

"Thật sự không cần, mẹ à, con bây giờ sẽ xuống nhà ăn.”

“Nhà ăn không sạch sẽ,” Thịnh Mẫn nói với vẻ không bằng lòng:

"Mẹ đọc được tin tức rằng nguyên liệu trong nhà ăn đều là còn dư lại từ mấy ngày trước. Cục cưng à, con làm sao con có thể ăn những thứ ô uế như vậy, nếu không từ nay về sau mẹ sẽ mang cơm đến cho con, nếu con không muốn về nhà, vậy mẹ mang sang cho con được không?”

Thời Ngọc xoa xoa mi tâm,

“Nhà ăn của trường chúng con nhất định sẽ không có loại vấn đề này, nếu không Tưởng Nhiên Tống Thiên Dự bọn họ sao có thể ngày nào cũng đến nhà ăn.”

Tưởng Nhiên Tống Thiên Dự là con trai của Tưởng gia cùng Tống gia, không chỉ ăn ở căn tin, còn trọ ở trường.

Thịnh Mẫn dừng một chút: “Nhưng mà……”

“Sẽ không sao đâu, mẹ à.”

Thời Ngọc nói, nhướng mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ bầu trời u ám, mây đen giăng đầy. Mưa không lớn không nhỏ, truyền đến tí tách tí tách.Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa sau phòng học.

Cậu bé tóc đen trong tay cầm dù, sau khi đóng ô lại thì thấy cậu vẫn cầm theo một cái túi ni lông, bên trong là hai cái bánh bao trắng trẻo mập mạp, dườngnhư bị gió lạnh thổi qua, trong không khí ngưng tụ tạo thành bọt nước đọng trên túi.

Hửm?

Thời Ngọc nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng nam sinh hai giây, bỗng nhiên

nói:

“Thật sự không cần đâu mẹ. Các bạn cùng lớp đã giúp con mang cơm đến rồi, không tin con cho mẹ nghe”

Thẩm Thác đặt chiếc ô ngoài cửa. Mưa bên ngoài trông có vẻ không lớn, trên thực tế lại liên tục và không ngừng, bị gió thổi nghiêng, tất cả đều đổ lên quần áo. Tóc cậu ướt một mảng, mái tóc đen lòa xòa trên trán che đi đôi mắt đen của cậu. Mới vừa phóng hảo dù ngồi dậy, phía sau liền vang lên một cái quen thuộc giọng nam.

Bởi vì vừa tỉnh ngủ giọng có chút khàn, nhẹ nhàng nói, giọng nói sạch sẽ mát lạnh.

“Thẩm Thác, cơm ta đâu?”

Nắm chặt bao nilon năm ngón tay căng thẳng, ánh mắt Thẩm Thác xẹt qua một tia lạnh lẽo, lại làm khó cậu gì đây?

Hắn mím môi quay người lại, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.

Ngồi tại chỗ, trong tay cầm điện thoại thiếu niên nhìn về phía cậu. Sắc mặt cậu có chút tái nhợt, mặt mày uể oải, dường như không còn chút khí lực, hướng về phía cậu đưa tay đến, ý tứ rõ ràng, muốn lấy đồ ăn trên tay cậu.

Yến thiếu gia bây giờ đến hai cái bánh bao cũng không buông tha.

Thẩm Thác trong lòng chế nhạo, bóp chặt túi, từng bước đi về phía trước, dừng ở bàn nam sinh, cúi đầu nhìn khuôn mặt ốm yếu trước mặt, đôi mắt đen sâu sắc ươn ướt.

Thời Ngọc không quan tâm Thẩm Thác lúc này suy nghĩ điều gì.Nam sinh trong mắt ngày càng tối sắp bùng nổ.

Vừa nhìn thấy liền biết không phải điều gì tốt đẹp.

Cậu không sức lực giải thích, Thịnh Mẫn trong điện thoại đang chờ cậu đem bữa ăn do bạn cùng lớp mang đến cho cô nghe.

Không chờ Thẩm Thác đưa bánh bao qua, cậu liền cầm lấy tú Thẩm Thác nắm chặt, đưa điện thoại về phía trước, dùng tay gõ nhẹ lên bề mặt túi ni lông.

Âm thanh nhỏ được truyền đến đầu bên kia theo dòng điện.

Sột sột soạt soạt.

Thịnh Mẫn dừng một chút, “Ô” một tiếng.

Thời Ngọc rũ xuống mí mắt:

“Mẹ, bây giờ mẹ đã tin chưa?”

Thịnh Mẫn: “Mẹ có bao giờ không tin con? Nhưng mà đồ ăn trong bao nilong có thể không sạch sẽ, dạo này vi khuẩn rất nguy hiểm, ở đâu cũng có thể bị lây nhiễm. Từ nhỏ dạ dày của con đã không tốt, ăn nhiều thứ như thế dễ bị tiêu chảy.”

“Vậy mẹ nói đi,” Thời Ngọc thở dài: “Con nên ăn cái gì?”

Thịnh Mẫn như chờ cậu nói những lời này,

“Cơm mẹ làm cho con đều tốt, hôm nay đúng lúc cậu con ở nhà, mẹ nhờ cậu mang qua cho con nhé?”

Thời Ngọc không nói gì.

Tựa như cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, cô lại cẩn thận bổ sung một câu:

“Cục cưng, con nghĩ thế nào?”

“Cục cưng” hai chữ này theo điện thoại tiếng vang truyền vào vành tai.

Đôi mắt đen của Thẩm Thác chuyển động, nhìn xuống..