Chương 2: Ngành đạo diễn

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này sau khi tốt nghiệp một trường cao đẳng thì trên đường đi du lịch gặp tai nạn giao thông trở thành người thực vật, nằm trên giường bệnh 7 năm trời. Hạ Chiêu Ninh xuyên vào cơ thể này, sau khi tỉnh lại nhận được sự trợ giúp từ hệ thống, thêm nửa năm điều dưỡng, hiện tại có thể khỏe mạnh như người bình thường.

Nhưng do thời gian nằm viện quá lâu, anh trai vô cùng lo lắng. Lúc Hạ Chiêu Ninh thực hiện nhiệm vụ tác hợp nam nữ chính về bên nhau, không chỉ phải đối phó với nam nữ chính không thích nói chuyện, còn cần trấn an người anh trai của nguyên chủ.

Mặc dù nhiệm vụ rất khó khăn nhưng Hạ Chiêu Ninh vẫn thành công.

Cô không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng vào số của anh trai, trong lúc chờ đợi kết nối cuộc gọi cô cũng đi thay quần áo.

Hạ Thần An nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Ninh Ninh, em dậy chưa? Anh còn đang ở nhà, khoảng 10 giờ anh mới đến được địa điểm tổ chức hôn lễ, em đang ở đó sao?... Còn khoảng 1 tiếng nữa anh sẽ có mặt ở đó, em đi ăn sáng trước đi, ăn sáng xong anh sẽ qua…”

Hạ Chiêu Ninh vội vàng cắt lời, dù sao hôm nay cô cũng là công cụ vạn năng của nam nữ chính, công việc hôm nay vô cùng bận rộn, có lẽ không thể để ý đến anh ấy.

“Anh hai, không cần đâu, lát nữa em sẽ đi ăn sáng, ăn sáng xong còn phải đi chạy thử thiết bị, chiếu thử video, sau đó em đến chỗ Tô Âm. Có lẽ hôm nay rất nhiều việc, anh không cần tới sớm như vậy đâu, chỉ cần có mặt trước giờ tổ chức lễ cưới 1 tiếng là được.”

“Hôm qua em không thức đêm đấy chứ?” Nghe Hạ Chiêu Ninh nhắc tới chuyện video, Hạ Thần An nhớ lại sau khi sức khỏe cô hồi phục thì không biết mệt mỏi, giục cô ngủ đúng giờ là chuyện thường ngày.

Sớm biết vậy thì lúc trước anh đã không đồng ý cho cô học ngành đạo diễn.

Hạ Chiêu Ninh tỉnh dậy vào năm 25 tuổi, vì muốn tiếp cận nam nữ chính nên cô lựa chọn nghề đạo diễn để gần gũi với diễn viên nhất. Đương nhiên, công việc chủ yếu của cô vẫn là đi theo đạo diễn đoàn phim học tập, làm trợ lý, đến bây giờ cũng chỉ thử quay video ngắn vài phút.

Chuyên ngành trước đây mà nguyên chủ học cũng là đạo diễn, Hạ Chiêu Ninh cũng rất có hứng thú với công việc này.

Nghĩ đến đây, Hạ Chiêu Ninh không khỏi cảm thấy khâm phục, hệ thống có thể tìm cho cô một cơ thể tương thích đến như thế, thật sự là…

Lợi hại!

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải ngủ đúng giờ, sao em mãi không chịu nghe lời…” Hạ Thần An ở đầu dây bên kia lải nhải liên tục.

Hạ Chiêu Ninh mở loa ngoài điện thoại, ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu dưỡng da và trang điểm. Tô Âm chuẩn bị cho cô một chiếc váy vừa giản dị vừa lịch sự, Hạ Chiêu Ninh chỉ cần đánh chút phấn, tô thêm chút son là được. Khuôn mặt cô tươi tắn, làn da trắng hồng, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản cũng đã đủ xinh đẹp.

Hạ Thần An càm ràm một lúc cuối cùng cũng chịu dừng lại, Hạ Chiêu Ninh nhân lúc rảnh rỗi nhanh chóng chen vào làm gián đoạn việc dạy dỗ của anh trai khiến anh ấy phải dừng lại.

“Anh hai, em đói bụng.”

Hạ Thần An biết lời anh nói Hạ Chiêu Ninh đều để ngoài tai, vừa tức giận vừa nghĩ tới cô nằm trên giường bệnh suốt 7 năm trời kia, lại không đành lòng trách cứ, nghe cô bảo đói bụng, cũng chỉ có thể giục cô đi ăn sáng.

Hạ Chiêu Ninh cúp điện thoại, cất USB và điện thoại di động vào trong túi xách, rút thẻ phòng ra rồi đi đến nhà hàng để ăn sáng.

Ở Vườn Hoa Hồng có hai nhà hàng, một cái ở khu nghỉ ngơi, một cái ở khu tổ chức, sảnh tiệc lớn cũng có phòng bếp, bình thường chỉ khi tổ chức tiệc mới sử dụng đến.

Nhà hàng ở khu nghỉ ngơi chủ yếu là phục vụ khách mời, nếu ăn cơm ở đây, khó tránh sẽ gặp phải người quen, phải trò chuyện xã giao. Cô thức cả đêm, bây giờ chỉ muốn im lặng ăn bữa sáng, không muốn nói gì hết.

Vậy nên cô lựa chọn nhà hàng ở khu tổ chức, dù nó cách khu nghỉ hơi xa một chút.

Trong nhà hàng của khu tổ chức, phần lớn nhân viên đang làm công việc trang trí lễ cưới, ở đây chỉ chuẩn bị đồ ăn tiệc đứng(buffet), không thể gọi món.

Hạ Chiêu Ninh lấy vài món rồi tìm một chỗ bên cửa sổ tránh ánh nắng ngồi xuống. Bữa tối hôm qua cô chỉ ăn có một hai miếng, nên bây giờ thực sự rất đói, vì vậy cô chuyên tâm vùi đầu vào việc ăn cơm.

Âm thanh ting ting phát ra từ trong túi xách đang được để bên cạnh ghế cô ngồi, đây là âm thanh tin nhắn đến trên ứng dụng Wechat.