Chương 14: Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!

Âm thanh điện tử phát ra một tiếng nức nở: [Lúc trước là ta hiểu lầm, ta còn tưởng rằng với tính cách của ngươi, dù thế nào cũng sẽ không vứt bỏ tu vi của mình...]

"Không, ngươi không hiểu lầm."

Ngu Già Tuyết bình tĩnh nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta quả thật sẽ không vứt bỏ tu vi của mình.”

Tại sao nàng phải trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác?

Nàng sẽ không bao giờ mổ bụng chỉ để chứng minh trong bụng mình có mấy bát cơm!

[???] Hệ thống chần chừ: [Vậy vừa rồi ngươi...]

"Như ngươi thấy đó." "Ngu Già Tuyết chậm rãi nói: "Người dẫn khí nhập thể là Ngu Tuyết, liên quan gì đến Ngu Già Tuyết ta đâu?”

Cho nên nàng mới có thể thản nhiên nói phế bỏ tu vi như vậy, còn tung ra hàng loạt phát ngôn chấn động như thế!

Cái gì "tu vi", cái gì "dẫn khí nhập thể"...

Từ đầu đến cuối, nàng không hề có thứ này!

Hệ thống 999 ngẩn người, ngay cả tiếng nức nở cảm động cũng ngưng lại.

Mẹ nó chứ, hóa ra vừa rồi kí chủ nói năng khí phách như vậy...

Chẳng qua chỉ là tay không bắt sói?

"Vậy cũng không phải." Ngu Già Tuyết bình tĩnh nói: “Còn có chút nguyên nhân khác.”

Ví dụ như nhân cơ hội này giả vờ gì đó.

Không thể không nói, cảm giác ra vẻ này thật sự rất sảng khoái, hơn nữa còn phối hợp với vẻ mặt xấu hổ, khϊếp sợ, áy náy, kính nể, khó tin...

Quả thực sảng khoái đến nỗi cả người Ngu Già Tuyết như được tinh lọc.

"Tới tận bây giờ mà ngươi vẫn không biết hối cải sao?"

Chưởng môn ngồi giữa tất cả trưởng lão đứng dậy, giơ tay ngăn Ngọc Lâm An đang muốn mở miệng, đi tới trước mặt mọi người.

"Ngươi nói chúng ta ức hϊếp ngươi, nhưng ngươi tự hỏi xem, bằng thiên phú của ngươi, nếu không phải Vô Thượng Kiếm Tông ta thu lưu thì ngươi còn có thể đi nơi nào?"

Chưởng môn thở dài, trái lại có chút dáng vẻ hiền lành từ bi.

"Nếu không phải nể mặt Ngu gia, Vô Thượng Kiếm Tông sẽ không bao giờ thu nhận ngươi.”

Lời này dẫn dắt từng bước, nghe cực kỳ có đạo lý.

Ngu Già Tuyết nghiêng đầu.

Người này đứng ở chỗ cao, cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn tất cả người.

"Ngu Tuyết, ta niệm giao tình trăm năm của Ngu gia và Vô Thượng Kiếm Tông mà hỏi ngươi một lần nữa, hôm nay ngươi đã biết sai chưa? Có hối cải không?”

Nghe xong lời này, Ngu Già Tuyết lại thấy hơi khó chịu.

Từ đầu đến cuối, bọn họ đều cao cao tại thượng như vậy, không hề đề cấp tới việc mình nhận được lời ích gì từ Ngu gia, từ Ngu Tuyết.

Miệng đầy chính nghĩa và đạo pháp, còn không bằng lấy ra một cái gương soi tự soi xem bản thân còn mấy phần con người đi!

Ngu Già Tuyết không hề bị khí thế chưởng môn dọa sợ, có lẽ bởi vì nàng là linh hồn thiên ngoại, cái gọi là "uy áp" kia dường như không có chút bất kỳ tác dụng gì trước mặt nàng.

Ngu Già Tuyết bỗng nở nụ cười: "Biết sai? Hối cải?”

"Ta vốn không sai, tại sao phải hối cải?”

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của thiếu nữ vang vọng khắp đại điện. Nàng đứng ngạo nghễ giữa điện, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, phủ lên nàng một lớp viền màu vàng, nàng và ánh sáng hòa tan với nhau, giống như nàng chính là ánh sáng vậy.

Vị đệ tử ban nãy khẽ giật khóe miệng, vừa định nói gì đó, lại nhớ tới sư huynh dặn dò nên khựng lại, sau đó chợt nghe Đại trưởng lão bên cạnh lẩm bẩm nói: "Thẩm..."

Tiểu đệ tử hơi nghi hoặc nhìn sư phụ nhà mình.

Thẩm? Thẩm gì?

Đại trưởng lão không nhiều lời nữa, chỉ mở mắt nhìn chằm chằm Ngu Già Tuyết.

Ngu Già Tuyết không để ý chuyện bên cạnh, nàng ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sắc bén như chim ưng của chưởng môn, trong đó ẩn chứa sát ý và ngạo mạn nặng trịch nhưng vẫn không thể khiến nàng sợ hãi, trái lại còn sinh ra một cảm giác hưng phấn khác.

Nàng chợt nảy ra một ý tưởng.

Ông ta sẽ phải bước xuống!

Ngu Già Tuyết chậm rãi quay đầu, tầm mắt đảo qua từng người từng người trong điện.

Không chỉ là ông ta.

Một ngày nào đó, những người cao cao tại thượng nhìn xuống nàng đều sẽ phải hốt hoảng chạy trốn, không thể không quỳ xuống dưới chân nàng ——

Hệ thống:?

[... Khoan đã, chờ một chút!]

Vất vả lắm mới bình tĩnh lại sau màn tay không bắt soi của kí chủ, hệ thống 999 lại chợt phát hiện tình huống không ổn!

"Những người các ngươi..."

Ánh mắt Ngu Già Tuyết chậm rãi đảo qua đám người Diệp Cảnh Thiên, Ngu Uyển Nhi, khóe môi khếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng điên cuồng.

"Hôm nay bởi vì tu vi của ta thấp mà ức hϊếp ta, đổ oan cho ta, hãm hại ta, ta đều nhớ kĩ."

[A a a a a, kí chủ dừng lại! Ngươi đang làm gì vậy?]

"Ta tính cách lương thiện, nhưng không phải hạng người mặc cho người khác chém gϊếŧ..."

[Ngươi là nữ chính truyện ngược, ngươi không cần nói nhiều như vậy đâu, chỉ cần khóc vài tiếng là được!]

“Một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi trả giá gấp bội!”

[Khoan nào...]

“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!]

"... Thân phận của ngươi là nữ chính truyện ngược, làm ơn đừng tự tiện mang suy nghĩ của Long Ngạo Thiên!]

Theo âm thanh cuối cùng vang lên, hệ thống phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, cực kỳ giống máy chủ vì quá tải mà nổ tung.

Cũng trong khoảnh khắc này, ở biên giới Ma giới xa xôi hiện lên một ánh hào quang rực rõ, tiếng gào thét khóc gào u ám dừng lại trong nháy mắt. Trong nháy mắt đó, nơi không một ngọn cỏ này dường như lóe lên một vệt sáng chống lại ma khí, sau đó ở biên giới Cửu U...

Nở ra một bông hoa nhỏ màu trắng.