Chương 15: Bút tu

Không ngoài dự liệu, Ngu Già Tuyết lại bị nhốt vào Trừng Phạt đường, nói là tuy nàng tự phế tu vi nhưng vẫn phải ở đây hối lỗi một trăm ngày.

"Sư muội... Thôi, muội tự tỉnh táo lại đi.”

Ngọc Lâm An muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thở dài, ra vẻ thất vọng xoay người rời đi.

Trái lại một tiểu sư muội mặt tròn trong đám người lén đến gần Ngu Già Tuyết, vụиɠ ŧяộʍ nhét cho nàng một viên thuốc.

"Ta là Hoa Tam Việt." Tiểu sư muội mặt tròn nhỏ giọng nói, "Đây là Cô Tâm đan mà sư tỷ ta bảo ta cho ngươi, có thể tẩm bổ kinh mạch, ngươi nhân lúc không ai để ý ăn mấy viên đi, có còn hơn không.”

Cố Tâm đan không tính là thứ tốt quý hiếm gì, tu sĩ bình thường đều có thể đạt được, nhưng đưa cho nàng vào thời điểm này chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Ngu Già Tuyết nghiêm túc ghi nhớ gương mặt Hoa Tam Việt. Khi liếc thấy băng gạc quấn quanh cổ tay nàng ấy, bèn hỏi: "Chữ cuối cùng là chữ ‘Nguyệt’ trong ‘Trăng’ sao?”

Nụ cười trên mặt Hoa Tam Việt càng sáng lạn hơn: "Không phải, là ‘Việt’ trong trèo đèo lội suối.”

Ngu Già Tuyết cũng nở nụ cười: "Tên hay.”

Hoa Tam Việt không tiện ở lại lâu, cuối cùng nhìn Ngu Già Tuyết một cái rồi im lặng rời đi.

"Cót két" một tiếng, cửa lao đóng chặt, bên trong Trừng Phạt đường trống rỗng, chỉ còn một khoảng lặng bao phủ đêm đen.

Hệ thống 999 đã tuyệt vọng.

Nó định làm tốt nhiệm vụ cuối cùng, sau đó nương nhờ kí chỉ ở lại nơi này dưỡng lão. Không ngờ lại bị kí chủ phản đòn, cứng rắn khuấy đảo cục diện thành dáng vẻ hiện giờ.

Đã nói là [Sau khi họ ta chết, họ phát điên], cuối cùng lại biến thành [Sau khi họ chết, ta phát điên] rồi!

Omg!

Nó chỉ là một hệ thống ngôn tình ngược bình thường thôi mà, tại sao phải chịu một cú sốc như vậy chứ!

"Chuyện đã đến nước này, oán giận là thứ vô dụng nhất."

Khuôn mặt Ngu Già Tuyết trầm tĩnh, nhìn qua cực kì đáng tin cậy: "Thay vì tự oán mình, không bằng lấy lại tinh thần, phấn chấn lên, xe đến núi ắt có đường. Hai chúng ta chung tay lại, chưa chắc không thể tìm ra con đường mới.”

Nói rất có lý...

Nhưng tại sao nàng không nghĩ là ai đã tạo thành cục diện này?

Hiển nhiên, hệ thống đã vô cùng bình thản sau khi trải qua mấy lần sụp đổ và khởi động lại.

Nó có thể làm gì ngoài tha thứ cho kí chủ đâu!

[Thôi, nếu trước mắt không có việc gì, vậy kí chủ chọn kĩ năng tu tiên sau này đi.]

Ngu Già Tuyết đang tựa vào tường lập tức nổi lên hứng thú: "Còn được chọn kĩ năng nghề nghiệp cơ à?”

[Đây là một trong những lợi ích của việc xuyên sách.]

Nhắc đến nghề cũ của mình, hệ thống 999 lập tức lấy lại tinh thần, tình cảm dạt dào nói: "Nhân gian có chân tình, xuyên sách có tình yêu lớn. Là một người xuyên sách của thế giới này, để tiếp tục quỹ đạo của thế giới, kí chủ có thể thực hiện một vài thay đổi nhỏ phù hợp với cơ thể của mình...]

Hệ thống khựng lại...

Theo lý thuyết, mỗi kĩ chủ đều trải qua những giai đoạn "mở màn tấn công dữ dội- chống lại mưu đồ - nhận ra thực tế”.

Nhưng Ngu Già Tuyết...

Rõ ràng nàng đang đi theo con đường "sáng tạo x ngươi- sáng tạo x hắn- sáng tạo x toàn thế giới!”

Ánh mắt Ngu Già Tuyết sáng quắc, chờ mong hỏi: "Sau đó thì sao? ”

Sao không nói tiếp?

Hệ thống dừng một chút, chết lặng nói: [Xin lỗi, vừa rồi là ta mạo muội. Nói tóm lại, kí chủ có thể căn cứ vào điểm kỹ năng của mình mà lựa chọn con đường tu tiên sau này, ta sẽ cho ngài căn cốt thích hợp.]

Ngay cả kính ngữ cũng dùng luôn rồi.

[Lựa chọn 1 "Kiếm Tu"]

[Lựa chọn 2 "Phù tu"]

[Lựa chọn 3 "Cầm Tu"]

Liên tiếp ba lựa chọn, Ngu Già Tuyết đều không hề có động tĩnh, hệ thống nghĩ đến lựa chọn kế tiếp, không khỏi căng thẳng hơn...

[Lựa chọn 4 "Ma tu"]

[Lựa chọn 5 "Quỷ tu"]

[Lựa chọn 6 "Bút tu"]

[Lựa chọn 7...]

“Sáu sáu sáu!” Ngu Già Tuyết vung tay, không chút do dự lựa chọn.

[......]

Hệ thống 999 thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dựa theo biểu hiện vừa rồi, hệ thống 999 còn tưởng với tính cách thích gây sự của Ngu Già Tuyết, nàng nhất định sẽ lựa chọn kiếm tu, còn không nữa thì cũng phải như ma tu, quỷ tu. Không ngờ nàng lại chọn "bút tu" không chút nổi bật?

Hệ thống không khỏi nói: "Kí chủ chọn bút tu, là muốn đi trên con đường thi họa sao?”

Ngu Già Tuyết tràn đầy tự tin: "Đúng vậy, khắp thiên hạ không có chuyện nào đơn giản hơn vẽ tranh!”

Hệ thống xuất hiện một suy đoán: [Ở thế giới cũ, kí chủ từng làm công việc liên quan đến vẽ à?]

Ngu Già Tuyết trầm ngâm một lát: "Có liên quan một xíu, ta làm bên trò chơi.”

Hệ thống ‘shhh’ một tiếng, giọng điệu tràn ngập đồng tình: [Họa sĩ bên B sao?]

(Bên A là chủ, bên B là nhân viên bán mạng cho tư bản =)))

Một kí chủ trước của nó cũng là họa sĩ trò chơi, sau khi xuyên sách thì dựa theo tính cách và ngoại hình mà lựa chọn Phật tu thánh tăng.

Tứ đại trống rỗng, không dễ tức giận, đã thế còn rụng tóc!

"Không phải."

Đuôi lông mày Ngu Già Tuyết hơi nhướng lên, nhếch môi: "Ta làm bên A!”

"Nhưng ta đã xem bên B vẽ rất nhiều lần rồi, cũng chỉ thế mà thôi—— Ta nói với ngươi, khắp thiên hạ không có chuyện nào đơn giản hơn vẽ tranh đâu!"

......

......

Mẹ nó!

Hệ thống trước mắt tối sầm.

Nó hối hận vì sự vọng động của mình, nhưng đã quá muộn.

Sau khi Ngu Già Tuyết đưa ra lựa chọn, thế giới đã lặng lẽ ban cho nàng căn cốt thích hợp.

Hệ thống u sầu nói: "Tuy vậy, nhưng bây giờ ngươi không thể dẫn khí nhập thể với sức mạnh của mình được, trừ phi...]

Cầu xin ta.

Lời nói bỗng dừng lại.

Hệ thống trơ mắt nhìn Ngu Già Tuyết nuốt viên Cố Tâm đan mà Hoa Tam Việt cho nàng, biểu diễn dẫn khí nhập thể ngay tại chỗ.

Từ người bình thường thành tiên nhân, chỉ vỏn vẹn ba giây.

Thiên phú của nàng thật sự cao tới vậy ư?!

Hệ thống vẫn không phục, muốn vùng vẫy giãy chết: [Nhưng bây giờ linh lực của ngươi mỏng manh, cho dù là bút tu cũng không có vũ khí tiện tay, nhiều nhất chỉ có thể ngưng kết ra một sợi dây...]

Âm thanh của hệ thống càng ngày càng nhỏ.

Nó trơ mắt nhìn Ngu Già Tuyết tiện tay nhặt lên một cành cây khô dưới mặt đất để làm bút, sau đó tiện tay vẽ lên không trung, theo linh lực nồng đậm chợt lóe qua, đột nhiên xuất hiện một sợi tơ màu bạc.

Lấp lánh lấp lánh, trông cực kỳ không dễ gãy, độ dẻo dai cũng rất tốt.

Nhưng...

[Đây là gì? ]

"Dây thép." Ngu Già Tuyết khinh bỉ nhìn hệ thống: "Cái này cũng không biết à?”

Hệ thống ngơ ngác.

Không phải nó không nhận ra, chỉ là...

Ngươi vẽ dây thép để làm gì???

Nói thật, nó làm hệ thống mấy chục năm, nhưng chưa từng gặp qua kí chủ nào biết giày vò hơn Ngu Già Tuyết cả.

Nó không khỏi nghĩ sâu hơn một chút.

Nói không chừng Ngu Già Tuyết muốn vẽ gì đó khác, chẳng qua là thất bại mà thôi.

Đúng rồi, kí chủ tự tin như vậy, cho dù thất bại thì nàng nhất định sẽ không thừa nhận.

Nếu không thì làm sao giải thích việc kỉ chủ tự nhiên vẽ ra một sợi dây thép?

Nghĩ như vậy, hệ thống hiếm khi lên tiếng an ủi: "Không sao, kí chủ, vẽ tranh thật sự không dễ dàng, thất bại là chuyện thường tình, ngươi đừng quá đau lòng...".

Nó chợt khựng lại.

Hệ thống trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngu Già Tuyết lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ áp sát vào cửa lao, lặng lẽ chìa tay thăm dò, lặng lẽ xoay dây thép vài cái...

Sau đó, nhà lao cứ như vậy mở ra!

Cứ như vậy ở ra?

Mở?

Hệ thống hoàn toàn không hiểu, hệ thống bị sốc!

Sau khi mở khóa, Ngu Già Tuyết thoải mái vỗ tay.

"Hầy, khóa của tu tiên giới còn rất cổ xưa."

Cậy ra chẳng khó khăn tẹo nào.

Nghe xong lời này, hệ thống càng thêm chấn động.

Công bằng mà nói, chất liệu khóa của Vô Thượng Kiếm Tông cũng là hàn thiết cực tốt, không có vấn đề gì. Nếu như cứng rắn tìm điểm sai, vậy chỉ có thể nói bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đệ tử bị nhốt ở đây còn có thể dùng dây thép mở khóa mà thôi.

Hơn nữa...

[Tư thế mở khóa của ngươi tại sao lại thuần thục như vậy?!]

"Bởi vì ta là bên A đó." Ngu Già Tuyết khép tay áo lại, động tác cực kỳ tự nhiên thu hồi dây thép: "Đối với bên A mà nói, mở khóa chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi.”

Không có chút bản lĩnh bảo vệ tính mạng, nàng đã sớm bị bên B trùm bao tải rồi!