Chương 3: Thì ra hắn ta không được

Âm thanh điện tử trong đầu bỗng im bặt.

Các đệ tử vây xem không biết điều này, nhưng bọn họ vẫn kích động không thôi.

Sở dĩ mọi người hưng phấn như thế, đương nhiên là có nguyên nhân.

Diệp Cảnh Thiên không chỉ là đệ tử nội môn do chưởng môn Vô Thượng Kiếm Tông tự thu nhận, mà còn là đệ tử dòng chính của Cửu U Diệp gia tiếng tăm lừng lẫy.

Trong Đông Châu này, nếu nhắc tới những nhân vật không thể chọc vào, ngoài mấy vị trong Vô Thượng Kiếm Tông bọn họ ra, Cửu U Diệp gia này là có danh vọng nhất.

Trên có Diệp Cửu U, dưới có Hoàng Tuyền Lạc.

Diệp gia am hiểu nhất là số mệnh và hồn phách. Tuy người phàm nhắc tới điều này thì có vẻ hư vô mờ mịt, nhưng trên đường tu tiên, suy cho cùng cũng chẳng có kẻ nào dám trêu chọc Diệp gia.

Dù sao đều là người tu tiên, đương nhiên vẫn tin tưởng "vận mệnh".

Huống chi mỗi một đời "Diệp Cửu U" cũng không chỉ là hư danh, bọn họ thật sự đóng giữ ở biên giới Ma giới, không để ma quỷ chạy trốn, không để cho hồn phách vô quy, luân hồi trước chuyển, che chở phàm trần hưng thịnh vạn năm.

Bởi vì phần công đức này, trước giờ tu tiên giới vẫn luôn cho các tiểu bối Diệp gia chút mặt mũi.

Hơn nữa đối diện còn là người Ngu gia.

Mấy đệ tử ngoại môn nháy mắt với nhau.

Tuy bởi vì có Chương trưởng lão ở đây, bọn họ không dám làm quá mức, nhưng thật sự không kìm chế nổi đam mê hóng hớt!

Dù sao nếu bọn họ nhớ không lầm, Ngu gia vẫn luôn thông báo khắp nơi rằng mình sắp kết thông gia với Diệp gia, mà Ngu Tuyết sư muội này lại là dòng chính của Ngu gia. Nghe nói đã ước hẹn xong xuôi, chỉ chờ ngày lành để công bố.

Hiện giờ ầm ĩ như vậy, e là hôn sự phải biến thành tang lễ rồi!

Mọi người suy nghĩ miên man, tâm tư chuyển đổi không ngừng, nhưng thật ra cũng chỉ mơi qua vài giây.

‘Ầm’ một tiếng, kiếm của Ngu Già Tuyết bị đánh rơi, trong lòng mọi người run lên.

Giọng điệu Chương trưởng lão nặng nề: “Đừng hồ đồ!”

Tu sĩ Nguyên Anh mở miệng, khí thế phi phàm khiến toàn trường đều im bặt, không ai dám ồn ào nữa.

Lúc này Chương trưởng lão mở miệng, hiển nhiên là có cân nhắc.

Sau sự chấn động ngắn ngủi vừa rồi, ông ta thấy rõ ràng, tuy kiếm pháp của Ngu Già Tuyết không có chút linh lực nào, nhưng kiếm ý sắc bén khiến người ta hoa mắt thần mê, hoàn toàn không phải tâm khí của một đệ tử bình thường.

Chẳng lẽ Ngu Tuyết này có chỗ dựa mới? Hoặc là gặp được kỳ ngộ gì?

Trước giờ Chương trưởng lão luôn cẩn thận, ông ta không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt quét qua Diệp Cảnh Thiên, ra hiệu hắn ta mở miệng trước.

Về phần Diệp Cảnh Thiên, hắn ta hoàn toàn không ngờ người trước mặt dám động thủ với mình. Sau vài giây sững sờ ngắn ngủi, không đợi Ngu Quân Tuyết lên tiếng, hắn ta đã nói trước: “Ngươi mà cũng dám động thủ với ta?”

"—— chỉ bằng ngươi?"

Diệp Cảnh Thiên chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn ta không cho rằng kiếm của Ngu Già Tuyết có gì đáng sợ.

Một nữ nhân mà thôi.

Không chỉ không có kiếm ý, cho dù nàng dùng kiếm pháp mới học được ở Vô Thượng Kiếm Tông mấy ngày nay, bằng chút tu vi kia của nàng, ở trước mặt tu sĩ Kim Đan là hắn ta thì cũng chỉ nhỏ bé như một con kiến hôi mà thôi.

Tuy hắn ta chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ, nhưng cũng đủ để nghiền ép nàng.

Đúng là không biết tự lượng sức mình, nực cười làm sao.

"Ngu Tuyết, đừng dùng những thủ đoạn ghê tởm như vậy nữa." Diệp Cảnh Thiên nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ: "Ta sẽ không thích loại nữ nhân độc ác như ngươi.”

Chương trưởng lão híp mắt, trong lòng tự có cân nhắc.

Thấy lực chú ý của mọi người đều bị Ngu Già Tuyết hấp dẫn, Ngu Uyển Nhi thầm căm hận, nàng ta cắn môi dưới, khẽ ‘ôi chao’ một tiếng, nắm góc áo Diệp Cảnh Thiên mà lắc nhẹ.

"Tuyết Nhi vẫn luôn thẳng thắn, hành động vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động thôi, tuyệt đối không có ý mạo phạm —— Muội lấy tình tỷ muội nhiều năm bảo đảm, hy vọng Chương trưởng lão và Diệp sư huynh rộng lượng, đừng trách tội muội ấy."

Khi nói đến hai chữ ‘bảo đảm’, Ngu Uyển Nhi còn không quên giơ ngón tay lên thề, bày ra dáng vẻ vừa lo lắng vừa đại nghĩa, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Quả nhiên, Diệp Cảnh Thiên lộ vẻ xúc động: “Lúc này muội còn nói đỡ nàng ta làm gì? Muội xem người ta là tỷ muội, nhưng người ta chắc gì đã đặt muội trong lòng!”

Ngu Già Tuyết nghe vậy thì rất rung động!

Ta còn chưa nhận phim mà các ngươi đã diễn tiếp rồi?

Không phải, mấy nhân vật phụ các ngươi cứ tranh giành cảnh như vậy, tính đặt nhân vật chính trong mộng của ta ở đâu đây?

Tuy tràn đầy bất mãn, nhưng Ngu Già Tuyết vẫn không nhịn được mà nhìn Diệp Cảnh Thiên và Ngu Uyển Nhi vài lần.

Tâm lý hiện giờ của nàng cũng giống như khi vô tình mở video marketing.

Lời thoại kì cục, cốt truyện xàm xí, nhắm mắt cũng biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.

Có điều, nàng vẫn muốn nhìn tiếp xem có thể diễn tới mức nào.

Nhưng Ngu Già Tuyết không biết rằng, nàng trầm mặc như vậy khiến những người khác ở đây hiểu lầm.

Nhất là Diệp Cảnh Thiên.

Trong mắt hắn ta...

Ngu Già Tuyết trầm mặc, là nhu nhược.

Ngu Già Tuyết rút kiếm, là thẹn quá hóa giận.

Ngu Già Tuyết động thủ, là muốn thu hút sự chú ý của hắn ta.

......

Ôi, nữ nhân, đúng là vô dụng.

Ánh mắt Diệp Cảnh Thiên đầy khinh thường.

Hắn ta có thiên phú dị bẩm, là người xuất chúng nhất trong lứa con cháu đời này của Diệp gia. Hắn ta nhất định phải lưu lại tiếng thơm, tạo dựng thành tựu to lớn, tuyệt đối không bị đả động bởi loại bình hoa như này—— Cho dù bình hoa này thật sự rất đẹp!

Hắn ta, Diệp Cảnh Thiên, nhất định sẽ không bị gia tộc trói buộc, cưới một nữ nhân ác độc âm hiểm mà bản thân không yêu!

Nghĩ đến đây, Diệp Cảnh Thiên nắm lấy cổ tay Ngu Uyển Nhi bên cạnh.

Khóe môi Ngu Uyển Nhi nhếch lên một nụ cười, dường như có hơi vui mừng. Nhưng một giây sau, nàng ta chậm rãi rút tay mình ra, ra hiệu nói: "Muội muội còn đang nhìn kìa.”

"Nàng ta là cái thá gì." Diệp Cảnh Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ lại muốn động thủ với ta sao?”

Ánh mắt mọi người chuyển động, quay lại trên người Ngu Già Tuyết.

Không thể không nói, Ngu Già Tuyết thật sự rất đẹp.

Nàng chỉ đứng im như vậy, nhẹ nhàng lay động mí mắt đã giống như Huyền Nữ cao ngạo của Cửu Trọng Thiên, khiến người ta sinh ra chút yêu thương.

Mọi người không hẹn mà cùng nín thở, không dám tùy tiện tiến lên, sợ sẽ khinh nhờn tới mỹ nhân thanh cao kiêu ngạo này.

Ngay cả hô hấp của Diệp Cảnh Thiên cũng chậm lại.

Hắn ta không nhịn được nghĩ, nếu Ngu Tuyết không độc ác đố kị đến thế, Diệp gia cũng không phải không dung được một cái bình hoa như vậy.

Bọn họ không biếtrằng, Ngu Già Tuyết đột nhiên im lặng không phải vì thương tâm đau khổ như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là vì trong đầu nàng đột ngột xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về mình.

Huyệt thái dương bỗng trở nên đau nhức, thần kinh căng chặt, đầu óc mơ màng như một giây sau sẽ nổ tung.