Chương 6: Sau khi ta chết, họ phát điên

Xung quanh bàn tán sôi nổi, sắc mặt Ngu Già Tuyết vẫn thản nhiên, không có nửa phần xấu hổ hay tức giận.

Những người này chỉ muốn đẩy nàng vào vòng tròn tự chứng thực, nhưng thật ra chân tướng đối với bọn họ cũng không quan trọng.

Trong lòng bọn họ sớm đã có kết luận.

Đối với những thủ đoạn này, Ngu Già Tuyết cũng không thấy lạ lẫm gì.

Nếu là Ngu Tuyết trước kia, có lẽ nàng sẽ khàn giọng cãi lại vài câu vì mình. Nhưng người đứng ở chỗ này bây giờ là Ngu Già Tuyết.

Nếu nói cái tên "Ngu Tuyết" vừa nghe đã biết là văn nghệ khổ tình, khiến người ta liên tưởng tới cơn mưa tuyết trắng rả rích, tới những bông hoa mùa xuân héo úa vào tháng hai. Vậy cái tên "Ngu Già Tuyết" vừa nghe đã như sấm chớp vang dội, gió mạnh bão táp, cũng như bản thân Ngu Già Tuyết ——

Giống như Husky phi nhanh trong gió, trong đầu có vô vàn ý tưởng xấu xa.

Ngu Già Tuyết nheo mắt lại, trong lòng tính toán khoảng cách một chút, sau đó đột nhiên dùng tay làm đao bổ thẳng vào cổ Ngu Uyển Nhi với tốc độ nhanh như sét đánh, đúng lúc vừa rồi Ngu Uyển Nhi vì tránh né Diệp Cảnh Thiên đυ.ng chạm mà đứng cách đối phương một khoảng, cho nên trong lúc nhất thời Diệp Cảnh Thiên cũng không kịp cứu viện.

Nhưng suy cho cùng Ngu Uyển Nhi cũng có tu vi Luyện Khí kỳ trong người, cho dù lúc trước vì hãm hại Ngu Già Tuyết, cố ý để linh lực bản thân tiêu hao bảy tám phần thì vẫn lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Bị Ngu Già Tuyết đánh tới như vậy, nàng ta nhoáng lên một cái rồi ổn định đứng vững lại.

Nàng ta giống như nắm được nhược điểm gì đó, không đợi thân thể hoàn toàn đứng vững đã vội vàng quay đầu lại, nói với Ngu Già Tuyết: "Muội muội, quả nhiên muội hận ta, muội..."

Chính là giờ phút này!

Ngu Già Tuyết đá tới một cước, Diệp Cảnh Thiên ở một bên xem chiến lộ ra vẻ khinh thường.

Ha, lần đầu tiên là vì Uyển Nhi không phòng bị nên mới hơi bối rối.

Nhưng bây giờ đã là lần thứ hai, nàng cho rằng thủ đoạn đánh lén bỉ ổi này có thể dùng lại một lần nữa ư?

Diệp Cảnh Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng thu lại linh lực, không có ý định xuất thủ.

Uyển Nhi luôn kiên cường tự lập, không thích người bên ngoài nhúng tay vào chuyện của mình. Huống chi đối phó với một Ngu Tuyết vừa mới dẫn khí nhập thể, tất nhiên không cần phải để ý.

Không chỉ Diệp Cảnh Thiên, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Bao gồm cả chính Ngu Uyển Nhi.

Thấy Ngu Già Tuyết ra tay lần thứ hai, nàng ta nở nụ cười, trong ý cười mang theo sự khinh miệt thuộc về người chiến thắng.

Trong nháy mắt này, trong đầu Ngu Uyển Nhi hiện lên vài suy nghĩ làm thế nào nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoay tròn mấy vòng, lại nhẹ nhàng hạ đất với tư thái đẹp nhất——

Không đợi Ngu Uyển Nhi nghĩ xong kế hoạch trong đầu, thắt lưng đột nhiên đau đớn, cả người ngả về phía trước, đầu óc trống rỗng, chưa kịp dùng tư thế đáp đất đẹp nhất vừa nghĩ trong đầu đã bay——

Bay ra ngoài?

Vẻ mặt Ngu Uyển Nhi mờ mịt, mãi đến khi chính mình bay thẳng một đường parabol hoàn mỹ rơi xuống nước cũng không kịp phản ứng.

Không chỉ nàng ta, tất cả mọi người trên bờ đều ngây người nhìn một màn trước mắt này.

Vừa rồi người thừa dịp Uyển Nhi sư tỷ rơi xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ đặt chân của Uyển Nhi sư tỷ, sau đó đột nhiên đá Uyển Nhi sư tỷ ra ngoài thật sự là Ngu Tuyết luôn cúi đầu, nói chuyện thỏ thẻ đấy ư?!

Lúc này, ngay cả Chương trưởng lão cũng không thể duy trì hình tượng trưởng giả cao thâm khó lường nữa. Ông ta trừng mắt, tròng mắt gần như muốn rơi khỏi hốc mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngu Già Tuyết.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Ngu Già Tuyết vẻ mặt khó hiểu: "Hử? Ngươi nhìn không hiểu sao?

Chắc là tư duy của nhân vật trong sách hơi chậm chạp.

Ngu Già Tuyết nghĩ vậy, bèn bừng tỉnh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Ta đá nàng ta bay ra ngoài đó!”

Chương trưởng lão: "..."

Ta hỏi cái này à?

Thôi, không tức giận, nàng kiêu ngạo như vậy, không chừng là có chỗ dựa khác.

Chương trưởng lão ngăn cản Diệp Cảnh Thiên tính tình nóng nảy, thở dài nói: "Vậy tại sao ngươi lại đá nàng ta ra ngoài?”

"Để chứng minh cho các ngươi xem." Ngu Già Tuyết vẻ mặt đương nhiên.

Nàng thật sự quá thản nhiên, giống như tất cả những chuyện này đều vô cùng bình thường.

Diệp Cảnh Thiên cũng bị thái độ của nàng làm cho hồ đồ, thậm chí buông tay hỏi: "Ngươi muốn chứng minh cho chúng ta xem cái gì?!”

Ngu Già Tuyết ngước mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười thản nhiên.

"Vừa rồi không phải nàng ta nói mình tránh né kịp thời à?"

"Vậy nên ta muốn chứng minh rằng, một khi ta đã muốn đá người xuống nước thì không ai có thể tránh được!"

Diệp Cảnh Thiên: "?”

Chương trưởng lão: "??”

Các đệ tử vây xem: "???”

Cửu U Chân Quân trên cao, đây là logic quỷ ma gì vậy?

"Cũng đúng." Một đệ tử nhỏ tuổi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó bối rối kéo tay áo sư huynh bên cạnh: "Ta cảm thấy nàng nói rất có lý!"

Sư huynh bên cạnh cứng đờ, trở tay cho hắn một cái tát: "Đừng đánh giá lung tung!”

[???!!!]

[Bổn hệ thống vừa mới đi gửi bản kế hoạch nghỉ hưu xong, ngươi đã làm gì vậy hả?]

Nghe âm thanh điện tử gần như sụp đổ trong đầu, Ngu Già Tuyết không chớp mắt nói: "Không phải ngươi nói "Phải tiến hành theo quỹ đạo trong sách, duy trì sự trật tự của trời đất’ à?”

[Vậy ngươi có duy trì không?]

“Có mà!” Ngu Già Tuyết hợp tình hợp lý: "Ngươi xem, nếu quyển sách này gọi là [Sau khi họ chết, ta phát điên], vậy nên trọng điểm là bọn họ phải chết trước, đúng không?”

[...]

[......]

[.............]

Im lặng.

Một sự im lặng bất tận.

Ngu Uyển Nhi rơi vào hôn mê đã được người cứu ra, sau đó dùng linh lực sấy khô quần áo. Lúc này âm thanh điện tử trong đầu mới run rẩy lên tiếng.

[Liệu có khi nào, ý ta là có khi nào...]

[Tên của quyển sách này là [Sau khi ta chết, họ phát điên] không?]

“...

Ngu Già Tuyết trầm ngâm vài giây, an ủi: "Thật ra cũng không khác mấy!”

"Ngươi xem, hiện giờ ta còn sống yên lành, không phải bọn họ cũng sắp điên rồi sao?"

"Ừm, nếu nói vậy thì ta đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ! Ta thật tuyệt vời!”

Ngu Già Tuyết càng nói càng chắc chắn, nàng cảm thấy mình nói cực kỳ hợp lý, ánh mắt lấp lánh, lòng đầy tự tin: "Hệ thống, cái này phải thêm tiền đấy nhé!”

[......]

"Thêm cái búa á, ngươi cút đi cho bổn hệ thống!]