Chương 5: Sau khi ta chết, họ phát điên

[Tinh! Hệ thống bị quá tải... Đang sắp xếp lại ... Khởi động lại...]

[Phát hiện ký chủ phá hủy kết cấu thế giới ban đầu! Xin ký chủ lấy công chuộc tội!]

[Tinh! Yêu cầu ký chủ tiến hành theo quỹ đạo trong sách, duy trì tiến triển trật tự của trời đất...]

Âm thanh điện tử lạnh lùng hà khắc, chỉ xuất hiện mấy giây đã biến mất, lời còn chưa kịp nói xong đã không còn động tĩnh gì, dường như đã đi nơi khác.

Ngu Già Tuyết : “...”

Nàng sờ cằm.

Hình như hệ thống này không được xịn lắm!

Nhân lúc mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần, Ngu Già Tuyết đè xuống trái tim đang rục rịch muốn phản nghịch, cẩn thận nhớ lại nội dung quyển sách.

Nguyên thư là một quyển sách tu tiên, tên là [Sau khi họ chết, ta phát điên]. Nữ chính là Ngu Tuyết, trùng với hai chữ trong tên của Ngu Già Tuyết , sự trùng hợp vi diệu này khiến lúc trước Ngu Già Tuyết dành thời gian liếc nhìn quyển sách này vài lần.

Cả quyển sách có hơn mấy trăm chương, Ngu Già Tuyết thật sự không có kiên nhẫn đọc từng chương một, nàng đọc nhảy vài chương, cũng hiểu đại khái nội dung trong sách.

Tóm lại là nữ chính Ngu Tuyết có gút mắc với rất nhiều nam nhân, lại bị đủ loại nữ nhân hãm hại, cuối cùng bọn họ đều bị nữ chính làm cho tức chết, còn nữ chính thì phát điên.

Trong lòng Ngu Già Tuyết đã có nắm chắc đại khái.

Thứ ban nãy yêu cầu ‘phải tiến hành theo quỹ đạo trong sách’—— Thật ra chuyện này rất đơn giản.

Ngu Già Tuyết tự nhận mình là người khiêm tốn hiền lành, trước mắt mới đến nên nàng cũng không muốn quá nổi bật. Tuy rằng cái miệng điện tử của hệ thống nói chuyện thật sự rất khó nghe, thái độ phục vụ cũng cực kỳ tệ. Nhưng nàng bình dị gần gũi, hiểu lòng người như vậy, tuyệt đối không có ý muốn đối nghịch!

Nếu được thì sau này chỉ phản nghịch một chút xíu thôi.

Nếu nguyên thư tên là [Sau khi họ chết, ta phát điên], vậy nàng chỉ cần đợi đến khi mấy tên nam nữ này chết sạch, sau đó giữ mình bình tĩnh ôn hòa, tuyệt đối đừng ‘phát điên’ là được.

Nàng chỉ định làm chút thay đổi nhỏ ở chỗ ‘điên’ cuối cùng này mà thôi!

Sau khi nghĩ thông mọi chuyện, Ngu Già Tuyết như có điều suy nghĩ mà dời ánh mắt khỏi người Diệp Cảnh Thiên, nhìn sang Ngu Uyển Nhi mặc áo vàng xinh xắn.

Ngu Uyển Nhi, một trong những nữ phụ độc ác trong nguyên thư.

Sự tồn tại của nàng ta là để hãm hại nữ chính nhiều lần, hơn nữa còn không giới hạn ở vu hãm, hạ dược, tìm một đám người tới nhục mạ nữ chính.

Ngu Già Tuyết híp mắt.

À, dựa theo nguyên thư, đến khi bọn họ đều chết sạch là đến khúc quan trọng của truyện, vậy nàng chỉ cần sống qua khúc ‘điên’ là được...

Sau đó nàng sẽ không phải lo lắng tới việc mình bị ràng buộc bởi cái gọi là ‘cốt truyện’!

Chốt kèo!

Ngu Già Tuyết càng nghĩ càng thấy có lý, không nhịn được gật đầu với Ngu Uyển Nhi.

--- Vậy bắt đầu từ ngươi đi!

Ngu Uyển Nhi rùng mình.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng ta chợt cảm thấy đường muội ngày thường luôn nhẫn nhục chịu đừng này có thể vô cùng bình tĩnh giơ kiếm lên, thậm chí còn không hoảng sợ hay rơi một giọt nước mắt nào, chỉ bình tĩnh thong dong đâm kiếm về phía nàng ta——

Nhưng sao có thể được?

Không! Ngu Uyển Nhi tự an ủi mình, tính cách Ngu Tuyết yếu đuối hướng nội, đừng nói là đâm nàng ta, e là ngay cả cầm kiếm cũng không vững ấy.

Tình huống hiện giờ khiến nàng ta không kịp suy nghĩ nhiều.

Trước mắt bao người, Ngu Uyển Nhi bị Diệp Cảnh Thiên nắm tay cực kỳ khó chịu nhưng lại không hất ra được. Nàng ta bèn liếc mắt, nhìn về phía Chương trưởng lão.

Theo ánh mắt đánh giá của mọi người, Ngu Uyển Nhi không thay đổi sắc mặt, đưa tay hành lễ rồi uyển chuyển dịu dàng nói với Chương trưởng lão: "Lần này đệ tử tránh né kịp thời nên không bị thương tổn, không biết trưởng lão có thể nể mặt đệ tử luôn tuân thủ quy tắc mà khoan hồng với muội muội một chút hay không?”

Chỉ một câu ngắn ngủi, gần như trong phút chốc, lực chú ý của mọi người lại trở lại trên người Ngu Già Tuyết một lần nữa.

Đúng vậy, cho dù một kiếm vừa rồi kinh diễm đến đâu thì cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng, vị tiểu thư Ngu Tuyết này tư chất không cao lại tâm tư hẹp hòi.

Không cầu tiến tu luyện tiến bộ, trái lại còn tính kế hãm hại đẩy tỷ muội đồng tộc xuống sông. Đúng là lòng dạ ác độc.

Không biết ai lẩm bẩm một câu: "Tâm tính độc ác như vậy, cho dù chưởng môn thật sự phá lệ để nàng bái nhập Kiếm tông, chỉ sợ cũng khó có tiên đồ.”

Chương trưởng lão liếc mắt nhìn đám người một cái, cũng không ngăn cản mấy lời đàm tiếu này. Ánh mắt ông ta quét một vòng, cuối cùng rơi vào người Ngu Uyển Nhi.

Ông ta tuổi đã cao, lười quản mấy ân oán thị phi giữa những tiểu bối này.

Bọn họ muốn nháo thì nháo, muốn tính kế thì tính kế, chỉ cần dựa vào bản lĩnh là được. Nhưng xúc phạm môn quy thì tuyệt đối không được!

Vừa rồi ông ta quan sát hồi lâu cũng không phát hiện trên người Ngu Tuyết có điều gì không đúng, có lẽ một kiếm kia chỉ là trùng hợp mà thôi.

Thế nên nàng phải nhận trừng phạt!

Chương trưởng lão: "Vô cớ dùng kiếm đả thương người trong Vô Thượng Kiếm Tông, không tuân thủ môn quy, ý đồ khơi mào chiến tranh——"

"Ngu thị Tuyết Cơ, ngươi có ý gì?"

???!

Xưng hô quái quỷ gì vậy?

Ngu Già Tuyết vừa lấy lại tinh thần, đang định nghe xem Chương trưởng lão trông có vẻ đức cao trọng vọng này nói thế nào, một giây sau đã bị xưng hô "Ngu thị Tuyết Cơ" này làm cho chấn động.

Cứu!

Cứu mạng!

Quả nhiên nàng không nên mang kì vọng đối với thế giới hoang đường này!

Nói thật, Ngu Già Tuyết tình nguyện để mấy người đó gọi nàng là "Khẳng thị Đức Cơ", để chiếc V50 của nàng đi giải cứu đại thiên sứ bị lão gia gia hắc hóa đưa vào lò nướng vì mọc mười hai cái cánh, cũng không muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn trong bộ phim tiên hiệp cung đấu đầy dư nghiệt phong kiến này!

Ngu Già Tuyết không khỏi hoài nghi, chỉ bằng những tu sĩ đầu óc như hạt nho này, cmn thật sự có thể đắc đạo thành tiên ư?

Rồi sau đó thì sao? Lên thiên đình trình diễn cảnh làm mẹ thiên hạ chắc?

Câu "Ngu thị Tuyết Cơ" này mang đến rung động quá lớn, khiến Ngu Già Tuyết chấn động không nhẹ, mấy giây sau nàng mới chậm rãi mở miệng.

“Ta cũng không biết, trưởng lão nói vậy là có ý gì?”

Chương trưởng lão nhíu mày. Không đợi ông ta mở miệng, một đệ tử thiếu kiên nhẫn căm phẫn chỉ trích nói: "Ngươi có cái gì không hiểu? Rõ ràng ngươi ghen tị, cố ý hãm hại Uyển Nhi sư tỷ! Nếu không phải sư tỷ phản ứng kịp thời, e là đã bị ngươi đẩy xuống nước rồi!”

Ngu Già Tuyết quay đầu nhìn vị đệ tử lên tiếng kia, thấy hắn ta nôn nóng nhìn Ngu Uyển Nhi với vẻ mặt tranh công, khoe khoang và chờ mong, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Oaa, xem ra vị Ngu Uyển Nhi tiểu thư này có rất nhiều người ủng hộ.

Không chỉ hắn ta, xung quanh còn có một vài đệ tử cũng lộ vẻ phê phán Ngu Già Tuyết, thấp thoáng có mấy người nhỏ giọng thúc giục.

"Ngu Tuyết sư muội, thật sự là do ngươi làm sao?"

"Ngu Tuyết sư muội, ta tin ngươi chỉ nhất thời hồ đồ, ngươi xin lỗi Uyển Nhi sư tỷ đi, chuyện này cũng cho qua."

"Cũng không nhất định là nàng làm mà?"

"Không phải nàng ta làm? Nàng ta có bằng chứng gì không? Ta thấy nàng ta rắp tâm bất lương, mưu toan thay thế Uyển Nhi sư tỷ!”

"Ngày thường trông rất thành thật ngoan ngoãn, quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài!”

"Chậc chậc chậc, chuyện này không đơn giản đâu!”