Chương 47: Người Việt Quốc

Edit: YUI

Sở Du Ninh biết thế giới này được phép mua bán dân cư, có tự nguyện, có bị cưỡng ép, nhưng trong mắt cô, mua người trở về còn phải tốn lương thực đi nuôi, không có lời.

Cô bắt đầu ở trong lòng đổi, một lượng bạc có thể mua nhiều ít cân lương thực, đám người vây xem cũng đã có không ít người ngo ngoe rục rịch.

Giá rẻ đến thế, một lượng bạc, cho dù là mua bà già cũng kiếm lời, huống chi còn là mỹ nhân như hoa như ngọc.

Trong đám người có mấy tên công tử ca hay pha trộn ở những nơi son phấn, trong đó một tên nghe nói nữ tử trên mặt đất giá chỉ một lượng bạc là có thể mua đi, lập tức muốn bỏ tiền mua.

Đồng bạn giữ chặt gã ta, “Ngươi không muốn sống nữa à, đó là người Việt Quốc.”

Người Việt Quốc tới Khánh Quốc luôn tác oai tác phúc, không ai dám đắc tội, có hại triều đình cũng sẽ không vì bọn họ làm chủ.

“Như thế nào? Khánh Quốc nghèo đến một lượng bạc mua phụ nữ đều lấy không ra à? Hay là…… Không dám mua a? Ha ha!”

Người sáng suốt đều biết Việt Quốc cố ý lấy phương thức này để nhục nhã Khánh Quốc, một lượng bạc có thể mua được mỹ nhân, người Khánh Quốc lại không một ai dám mua, bởi vì đây là người Việt Quốc bán.

Sở Du Ninh nghe được là người Việt Quốc, nhớ tới ngày hôm qua hôn quân làm cô ngoan ngoãn trốn trong phủ tướng quân, không khỏi có chút tò mò người Việt Quốc lớn lên có bao nhiêu đáng sợ.

Cô ngẩng đầu nhìn xem, cũng chỉ là một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng mà thôi, muốn nói có chỗ nào khác người à, chính là mặt xấu thấy mồ.

Cô lắc đầu, người Việt Quốc đều khinh thường tới nông nổi này, trừ bỏ v·ũ kh·í không bằng người ta, còn do triều đình không đủ cường ngạnh. “người Khánh Quốc quả nhiên trước sau như một vẫn túng như vậy a, mỹ nhân tiện nghi cũng không dám mua.” công tử đứng phía sau thằng cha bụng bự lớn tiếng cười nhạo.

Không dám mua, đoạt nhưng thật ra dám.

Sở Du Ninh đang nghĩ ngợi tới việc đem người phụ nữ này mang về có thể cho cô ta làm việc gì, đã có người mở miệng trước cô.

“A, tiểu gia ta mua!”

Một thỏi bạc ném trên mặt đất, lộc cộc lăn đến dưới chân người Việt Quốc.

Một nam tử dáng vẻ phúc hậu bước chân phù phiếm mà đi ra, trên mặt còn tàn lưu đỏ ửng khi say rượu.

“Trần Tử Thiện, ngươi cho rằng phụ nữ Khánh Quố không sinh con cho ngươi được, ngươi tính toán làm người Việt Quốc sinh sao?” Tên ăn chơi trác táng vừa rồi muốn mua cười nhạo ha ha.

“Ngươi liền lời nói đều nói lại không dám đào bạc đi mua, rốt cuộc là ai hèn hơn ai!” Trần Tử Thiện châm chọc trở về.

Người đàn ông Việt Quốc không dự đoán được thực sự có người dám ra tiền mua, híp đôi mắt tam giác nhìn Trần Tử Thiện, “Cư nhiên có người dám mua người Việt Quốc đương nô tài, Khánh Quốc là muốn mất nước hay sao?”

Trong lòng Trần Tử Thiện thấy hơi run, nhưng vẫn dựng thẳng thân hình mập mạp, “Mất nước không mất nước không tới phiên ta nhọc lòng, ngươi dám lấy ra bán ta liền dám đứng ra mua.”

Sở Du Ninh gật gật đầu, là người có cốt khí.

Trần Tử Thiện kỳ thật chính là vì khí cha anh, ai làm cha anh sủng th·iếp diệt thê, hơn nữa mới từ hoa lâu ra tới, còn có chút say rượu, cái gọi là tửu tráng túng nhân đảm (*). Càng là chuyện đắc tội với người anh càng muốn làm, tức ch·ết cha anh.



Tửu tráng túng nhân đảm (*) mượn rượu thêm gan, ý chỉ một người bình thường rất nhát gan nhưng sau khi uống rượu vào liền trở nên to gan, chuyện gì cũng dám làm.

“5 lượng bạc, bản công tử mua.”

Lại một công tử cẩm y ngọc quan phe phẩy quạt xếp đi ra.

Bùi Duyên Sơ mới vừa nhận được tin Trình Hữu truyền tới, lập tức hỏi thăm hướng đi của Trần Tử Thiện, cũng may mắn hỏi thăm, bằng không chuyện đầu tiên huynh đệ trở về làm anh liền làm hỏng chuyện.

Bùi Duyên Sơ âm thầm đánh giá người phụ nữ trên mặt đất kia, muốn biết người phụ nữ có thể làm Thẩm Vô Cữu công đạo anh cùng người ta đoạt lớn lên như tiên nữ ra sao, phải biết rằng, Du Ninh công chúa mới vừa vào cửa, Thẩm Vô Cữu cư nhiên dám bố trí ngoại thất, anh hoài nghi Thẩm Vô Cữu ở biên quan ăn tim gấu gan báo.

Nhìn lại người phụ nữ này, nữ tử đỡ phong nhược liễu, tuyết da hoa mạo, bộ dáng thiên kiều bá mị, chỉ là vừa nhìn đã biết không còn trong sạch, nghĩ cũng biết người Việt Quốc nếu muốn nhục nhã, tất nhiên là không có khả năng lấy một cô gái còn trong sạch tới tặng không cho người Khánh Quốc, anh thật sự không nghĩ ra vì sao Thẩm Vô Cữu phải nhờ anh mua một người như vậy.

Trần Tử Thiện nhìn về phía người có can đảm giống anh, cư nhiên là Anh quốc…… à không, là Bùi Duyên Sơ phủ Trung Thuận Bá.

Bùi Duyên Sơ xuất thân từ Phủ Trung Thuận Bá, là con vợ lẽ thuộc tam phòng, phụ thân anh không được sủng ái, ở trong phủ sống như một người trong suốt, nhưng thật ra Bùi Duyên Sơ bởi vì năm đó làm bạn tốt với Thẩm Vô Cữu nên mới nổi tiếng gần xa.