Chương 10: Hái thảo dược

Một cây, hai cây, ba cây...

Đăng Hi đang hì hục đào thảo dược.

Mỗi lần đào một cây thảo dược màu đỏ ra, cậu đều lén liếc nhìn Đuôi Bạc vẫn còn bị cậu trói ở một bên.

Đuôi Bạc đang nhắm mắt nằm yên tĩnh, tựa như không hề có ý đe dọa, nhưng ánh mắt dữ tợn vừa rồi vẫn khiến Đăng Hi có chút sợ hãi.

Hóa ra anh thực sự bị câm.

Không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy.

Biển cả vô cùng nguy hiểm, nếu một nhân ngư yếu đuối không có những kỹ năng đặc biệt thì không thể sống sót dưới biển sâu, vì vậy biển đã ban tặng cho nhân ngư một giọng hát giống như tiếng thần tiên.

Họ được các sinh vật tự nhiên yêu quý và những âm thanh quyến rũ mà họ tùy tiện hát ra cũng có khả năng chữa trị và xoa dịu năng lực.

Nghe thì có vẻ mạnh mẽ nhưng trên thực tế thì rất vô dụng.

Ví dụ như khi Đăng Hi gặp những sinh vật biển săn mồi lớn, cậu thường hát để khiến chúng không còn cảm giác thèm ăn nữa rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng nhóc câm này không biết hát, nếu gặp phải những con cá lớn khác, rất có thể sẽ bị ức hϊếp thành kẻ đáng thương mới có thể trốn thoát, có lẽ vì thế mà những vết thương trên người đối phương lại nghiêm trọng như vậy.

Đăng Hi mím môi, càng ra sức đào thảo dược.

Mười cây, mười một cây, mười hai cây...

Đăng Hi gần như đào hết đống cây thảo mộc đỏ bên cạnh rạn san hô đỏ, vừa đói vừa mệt nên dừng lại nghỉ ngơi một lúc, vừa hít một hơi vừa lặng lẽ nhìn Đuôi Bạc.

Tư thế nằm của Tự Tịch Sinh thậm chí không thay đổi, cứ như anh không hề quan tâm đến việc bị trói hay là Đăng Hi đang làm gì.

Đăng Hi hít một hơi thật sâu, chậm rãi ôm đống thảo dược màu đỏ bơi tới chỗ Đuôi Bạc, không tiếp tục giữ khoảng cách an toàn nữa.

Sau khi đặt đống thảo dược xuống đất, cậu lấy ra một cái thanh ép chúng lên người Đuôi Bạc, thứ hỗn hợp màu đỏ được vắt ra dần hòa tan vào nước biển, giống như một làn sương biển màu hồng nhạt.

Khi Đăng Hi nhặt nắm thảo dược màu đỏ thứ ba lên, “sương biển” màu hồng nhạt cuối cùng cũng tràn ngập lên những vết thương của Tự Tịch Sinh.

Cơn đau rát trong nháy mắt đã thuyên giảm, gần như mọi vết thương trên cơ thể anh đều được bao phủ, thậm chí anh cảm thấy trở nên tràn đầy năng lượng hơn dù trong trạng thái mệt mỏi.

Khi Đăng Hi vắt xong nắm thảo dược thứ ba và rút tay lại, đối diện với đôi mắt đang mở to của Tự Tịch Sinh, bởi vì cơn giận đã dịu xuống nên đôi mắt bạc của anh không còn đồng tử thẳng đứng, thứ có thể trong nháy mắt tăng gấp đôi sức tấn công.

Đăng Hi tuy sợ hãi nhưng chỉ run rẩy đầu ngón tay.

Cậu và Tự Tịch Sinh nhìn nhau một lúc, tai và má càng lúc càng run nhanh, giọng nói thì thầm đến mức gần như không nghe được: “Xin lỗi.”

Mí mắt Tự Tịch Sinh khẽ rung nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm.

Nói xong, Đăng Hi liền đỏ mặt, tránh ánh mắt của Đuôi Bạc, tiếp tục vắt thảo dược.

Nhặt lên rồi lại đặt nó xuống.

Nhặt lên rồi đặt nó xuống một lần nữa.

Đăng Hi xoa xoa khuôn mặt, thắc mắc tại sao lại nóng như vậy, giọng nói lớn hơn một chút: “Tôi nói điều đó là vì tức giận, những thảo dược này coi tôi đền bù cho anh.”

“Xin lỗi, tôi không biết anh là...”

Úp úp mở mở hồi lâu, Đăng Hi cũng không dám nói ra những lời còn lại.

Trong vùng biển đầy rẫy nguy hiểm, với vô số bí mật và nguy cơ ẩn giấu, sự sống sót của những nhân ngư yếu đuối vô lực phụ thuộc vào giọng hát của họ.

Để thoát khỏi nanh vuốt của Đuôi Bạc, Đăng Hi cũng dùng giọng hát của mình để mê hoặc Đuôi Bạc, mặc dù cuối cùng Đuôi Bạc đã nhìn thấu điều đó.

Sau khi biết đồng loại của mình bị câm, Đăng Hi thực sự choáng váng, không thể tưởng tượng được một nhân ngư không có giọng hát làm sao có thể sống sót.

Mỗi lần Đăng Hi nhìn trộm vết thương của Đuôi Bạc, cậu càng cảm thấy thương Đuôi Bạc hơn, và cậu không còn thấy sợ Đuôi Bạc nữa.