Chương 20

Đăng Hi sau đó mới ý thức được, kinh ngạc nói: "Nhóc câm, anh hiện tại có thể động đậy rồi à!"

Tự Tịch Sinh gật đầu, lại chỉ vào cái vỏ và lắc đầu.

Nghĩa là anh ấy không cần nó nữa.

Đăng Hi cau mày: “Nhưng vết thương của anh?”

Tự Tịch Sinh tiếp tục lắc đầu.

Không sao cả.

Sau đó Tự Tịch Sinh chỉ vào cái vỏ nhỏ chứa đầy rong biển ăn được của Đăng Hi, anh ta do dự một lúc, sau đó hơi nghiêng đầu, làm động tác không hiểu mà Đăng Hi bình thường hay làm , sau đó nhanh chóng trở lại vẻ mặt không biểu cảm như ban đầu.

Đăng Hi không khỏi cau mày, sau đó nói: "Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi." Tuy là rong biển nhưng cũng không sao, khi Đăng Hi sống một mình, hiếm khi được ăn cá.

Bởi vì đánh bắt cá thực sự rất rất rất vất vả!

Đăng Hi thà gặm cỏ còn hơn.

Nhưng để nhóc câm nhanh chóng hồi phục, Đăng Hi bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc mỗi ngày đều phải đánh cá.

Cậu thực sự cảm thấy mình rất giỏi, mỗi ngày đều có thể bắt được một con cá, điều mà trước đây Đăng Hi thậm chí không thể tưởng tượng được.

Tự Tịch Sinh khẽ gật đầu.

Điều đó giải thích tại sao cậu càng ngày càng về muộn.

Tự Tịch Sinh bơi ra ngoài hang động.

Đăng Hi: "Chờ đã!"

Đăng Hi xòe tay ra, dừng lại trước cửa hang, hoảng sợ hỏi: "Anh đi đâu vậy? Anh đã hứa sẽ không nuốt lời."

Tự Tịch Sinh đói ba ngày vẫn im lặng, há miệng nhưng không nói được lời nào, không biết phải diễn đạt thế nào rằng mình muốn ra ngoài đánh cá chứ không phải hối hận vì giao dịch với Đăng Hi.

Nguyên soái của đế quốc hoàn toàn không phải là người thất hứa.

Nhìn thấy Đuôi Bạc nhất thời không nhúc nhích, Đăng Hi nghĩ rằng nhóc câm cử động được một cái là nóng lòng muốn rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, vết bầm tím trên người không ngừng kêu đau.

Mỗi ngày cậu đầu tắt mặt tối, khổ sở đi bắt cá như vậy, mỗi lần bắt được thì bản thân lại không nỡ ăn, có muốn đi thì cũng phải đem 100 con cá mà anh đã đồng ý đều ——

"Ọc ọc..."

Đăng Hi vểnh tai lên, đôi mắt xanh mở to, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, tập trung vào vòng eo và cơ bụng mịn màng của Đuôi Bạc.

Đó là cái bụng vừa sôi lên vì đói.

Cho dù Tự Tịch Sinh có mặt dày đến một mức độ nào đó, anh ta cũng không thể giữ được khuôn mặt thẳng thắn, hầu kết của anh ta di chuyển và anh ta mím môi.

Đăng Hi ngơ ngác hỏi: "Có đói không?"

Tự Tịch Sinh gật đầu.

Đăng Hi trong mắt trống rỗng, "Nhưng không phải anh vừa mới ăn một con cá sao? Nhóc câm, anh còn chưa no sao?"

Tự Tịch Sinh gật đầu.

Đăng Hi vừa kinh ngạc vừa khó hiểu: “Nhưng, hôm qua và hôm kia tôi đã ăn như thế này.” Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, chẳng lẽ…

"Nhóc câm, anh ăn chưa đủ sao?"

Nhóc câm lặng lẽ gật đầu.

“Vậy bây giờ anh định ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn à?”

Gật đầu lần nữa.

Đăng Hi áy náy cụp mắt xuống, bất đắc dĩ nắm lấy tay anh: "Thật xin lỗi, tôi không biết."

Nhân ngư nhỏ - một người mà chỉ cần một con cá cơ bản cũng có thể thỏa mãn ba bữa một ngày này thật sự không thể nào hiểu được. Cuối cùng, Đăng Hi nhường lối ra vào tổ và đồng ý để nhóc câm ra ngoài tìm thức ăn, nhưng với điều kiện cậu cũng phải đi cùng

Đúng như tên gọi, trước đây nhóc câm bị thương nhất định là vì không biết rõ những sinh vật khổng lồ của vùng biển này ở đâu, to gan đánh bắt cá ở vùng biển của chúng, bị chủ nhân bắt được thì chính là sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt.

Giờ đây, Đăng Hi muốn dạy nhóc câm cách bắt cá ở những vùng biển không có sinh vật lớn chiếm giữ.