Chương 25

Gần đây càng ngày càng kỳ quái, mấy ngày nay thời tiết ở vùng biển này không có nhiều thay đổi, nhiệt độ nước biển cũng rất ổn định, không có dòng hải lưu nào đi qua, cũng không biết sinh vật biển từ đâu đến mà nhiều như vậy

Đêm khuya.

Tự Tịch Sinh nhìn cái vỏ khép kín trong tổ rồi bơi ra khỏi cửa hang, xương cụt của anh đã được tái tạo và chữa lành hoàn toàn.

Bây giờ anh ấy đã sẵn sàng để tập thể dục.

Tự Tịch Sinh bơi đến khu vực biển nơi có cá mập trắng lớn, bắt hàng chục con lươn huyết, dùng đầu móng vuốt mổ chúng ra và từ từ để máu chảy ra hoà vào trong nước biển, cho đến khi khắp vùng biển đều bị máu lươn nhuộm đỏ, anh ta mới đợi được sinh vật mà anh ta muốn.

Dưới đáy biển sâu, tối tăm, Đuôi Bạc mờ nhạt đứng trong nước, vài con cá mập trắng lớn lăn lộn trong sóng tấn công anh từ mọi hướng.

Con ngươi thẳng đứng màu bạc hơi nhếch lên.

Cá mập có bản chất hiếu chiến và thích gϊếŧ chóc.

Nếu đêm nay không đem năng lượng trút hết ra ngoài, thì vài đêm nữa sẽ có đuôi của giao nhân bất tỉnh, mất đi ý thức và chỉ hành động theo bản năng.

Đó là một điều cực kỳ đáng sợ.

Cho dù đó là cho người khác hay là bản thân Tự Tịch Sinh.

Đôi tai và đôi má bạc của Tự Tịch Sinh hơi khựng lại, anh quay mặt đi một cách vô cảm, chiếc vây đuôi dài hai mét của anh dùng lực quét mạnh, gần như dựng lên cả một đợt sóng, tức tốc bơi qua đánh gãy ngang lưng cá mập trắng .

Máu lập tức rải rác tứ phía như sương biển.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ con cá mập trắng lớn bị xé đôi khỏi miệng bằng tay không, ngâm trong vũng máu tanh mặn, con ngươi màu bạc trở nên thẳng đứng hơn, giống như một con thú hoang.

Cảm giác gϊếŧ chết một đàn cá mập trắng lớn không khác nhiều so với khi chiến đấu với quân đội Trùng tộc, cuộc nghiền nát đơn phương này đã kết thúc trong thời gian mà Tự Tịch Sinh đã lên kế hoạch.

Chỉ mất có năm phút thôi.

Tự Tịch Sinh tắm trong vũng máu tanh nồng ấy, mặt không biểu cảm mà rũ mí mắt xuống, lặng lẽ nhìn xác cá mập đang chìm dần bên dưới.

Anh nhặt một con có thi thể hơi nguyên vẹn, không hề đáng sợ, bơi về phía đó, Tự Tịch Sinh vừa nhặt nó lên, anh nhận thấy có thứ gì đó lấp lánh trong màn sương máu mờ ảo.

Anh nhắm con ngươi thẳng đứng lại, dùng tai và má để cảm nhận sự dao động của nước biển ở nơi đó.

Đó là một thứ không còn sự sống.

Tự Tịch Sinh bơi xuống đáy biển, vươn tay nhặt lên, đầu óc anh vẫn còn có chút mơ hồ, anh khẽ chạm vào mặt nước nhẵn bóng, con ngươi màu bạc từ từ khép lại, sau đó anh mới nhận ra.

Đây là máy tính quang học của anh.

Tự Tịch Sinh trân trọng nhưng không dám chạm vào, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, mới phát hiện máy tính quang học của mình vẫn đầy máu.

Anh lau đi lau lại nhiều lần nhưng vẫn còn vết máu bẩn, không sạch được.

Anh lại muộn màng nhận ra rằng mình không phải ở trên thủ đô của đế quốc mà là ở dưới đáy biển tối tăm và im lặng, bên cạnh anh chỉ có máu tươi và xác chết.

Tự Tịch Sinh hơi giật mình, anh nhìn máy tính quang học trong tay rất lâu, cho đến khi hai mắt nhức nhối, anh chợt nhận ra mình đã quên chớp mắt.

Anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, đồng tử thẳng đứng của dã thú đã biến thành đồng tử của con người.