Chương 35

Tự Tịch Sinh nhìn nhân ngư đuôi xanh trong tay mình, sau khi sửng sốt, anh đột nhiên xoay người nằm lên lưng cá voi xanh rồi nhắm mắt lại.

Tất nhiên là anh đã biết.

Đăng Hi hít sâu một hơi, quay mặt nhìn Đuôi Bạc bên cạnh, khóe môi cong lên, “Nhưng tôi... Vô thức đã gọi tên anh.”

Đầu ngón tay của Tự Tịch Sinh căng lên trong giây lát, anh mở mắt nhìn Đăng Hi, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo tự nhiên của giao nhân dường như chỉ trong một giây bắt đầu nóng lên.

Đăng Hi xoay người nằm trên lưng cá voi lớn, vươn tay ra với lấy những con cá tôm nhỏ trên lưng cá voi xanh bị cột nước vừa phun ra cuốn đi, cậu tóm lấy con cá nhỏ bên trong, hình như càng đi xa thì càng có cá lớn.

Đăng Hi hào phóng đặt nó bên cạnh tay Đuôi Bạc, đôi má tuyết trắng tựa vào cánh tay trắng nõn của anh, “Nhóc câm, tôi muốn phá bỏ giao dịch.”

Tự Tịch Sinh chống nửa người lên, liếc nhìn con cá nhỏ trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Đăng Hi.

Mái tóc vàng xoăn dài rải rác trên lưng, cánh tay và khuôn mặt của Đăng Hi, cậu nghiêm túc nói: “Tôi không muốn trăm con cá đó nữa.” Mí mắt ướt sũng hơi rung lên, một nụ cười nở rộ xuất hiện trên khuôn mặt tinh xảo, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ở khóe môi, “Nhóc câm, chúng ta cùng nhau tìm một cái hang mới.”

“Tìm nơi mà anh thích và tôi đều thích.”

Đuôi Bạc im lặng hồi lâu, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì chắc chắn anh sẽ rời đi, mà nhân ngư đuôi xanh này lại không thể sống thiếu biển cả.

Một lúc lâu sau, Tự Tịch Sinh khẽ gật đầu.

Đăng Hi hưng phấn: “Vậy chúng ta nên tìm cái tổ nào? Tôi thích cái tổ phát sáng, chúng ta có thể tìm một con sứa huỳnh quang...”

Tự Tịch Sinh cúi đầu và bắt đầu xử lý con cá vừa được đưa qua.

Đăng Hi vừa nói vừa nhận lấy con cá do nhóc câm đưa cho: “Chỉ cần có thể gọi được cá voi, anh đi ra ngoài một mình, cho dù tôi không ở trong tổ cũng sẽ an toàn.”

“Chỉ cần cá voi không ngủ say, nghe được nhất định sẽ tới.”

Đăng Hi lần theo lời nói, hỏi: “Nhóc câm, anh bẩm sinh không biết nói sao?”

Tự Tịch Sinh lắc đầu.

Đăng Hi: “Là do bị thương à?”

Tự Tịch Sinh tiếp tục im lặng và lắc đầu.

Đăng Hi nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Tự Tịch Sinh mím chặt đôi môi mỏng và không lên tiếng.

Vì không phải sinh ra đã không thể nói được và dây thanh quản vẫn ổn nên Đăng Hi bối rối một lúc và ngập ngừng hỏi: “Đó có phải là vì anh không muốn nói không?”

Tự Tịch Sinh gật đầu.

Đăng Hi thở phào nhẹ nhõm, “Không sao đâu, không muốn nói thì không nói. Vậy anh cũng biết hát đi.”

Tự Tịch Sinh nhướng mày bối rối.

Nếu bạn không thể nói, bạn có thể hát được không?

Đăng Hi cảm thấy logic của mình không có vấn đề gì, họ là cùng một tộc nhân ngư, mỗi l nhân ngư đều phá vỏ sò mà ra, những lời đầu tiên họ nói hoàn toàn không phải là ngôn ngữ của nhân ngư mà là những bài hát.

Một bài hát có thể khiến biển đáp lại.

Đối với nhân ngư, việc ca hát cũng đơn giản như việc ăn uống.

Cuối cùng, Đăng Hi nhận thấy sự im lặng của Tự Tịch Sinh có gì đó không ổn, “Nhóc câm, anh không biết hát phải không?”

Tự Tịch Sinh gật đầu.

Đăng Hi không thể tin được.

Vậy, nhóc câm đã phá vỏ và được sinh ra ở đâu, và tại sao anh không được thừa hưởng bất kỳ truyền thừa nào của nhân ngư?

Lang thang nhiều năm như vậy lại không biết ca hát thì phải đáng thương đến mức nào.

Đăng Hi đau lòng nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt cậu sáng lên, “Nhóc câm, chúng ta trước tiên nhắm mắt lại chờ đợi.”

Cá voi xanh chậm rãi bơi về phía trước trên biển, bọn họ là chiếc thuyền duy nhất trên biển, tuy nhỏ bé nhưng không lạnh, những chấm sáng điểm trên bầu trời đêm, khi gió biển thổi qua, đột nhiên vang lên một âm thanh trầm bổng.

Không có bất kỳ ngôn ngữ nào.

Nó lộn xộn và vô biên, tùy tâm sở dục, nhưng nó duyên dáng như ánh trăng soi trên biển, trong trẻo và sạch sẽ.

Khi gió biển rời đi, tiếng hát chợt dừng lại.

Đăng Hi muốn giải thích khả năng bẩm sinh của mình cho Đuôi Bạc không hiểu gì cả: “Tiếng hát của chúng ta giống như một cơn gió, nó thổi lên bất cứ khi nào và dừng lại ở bất cứ nơi nào ta muốn”.

“Khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc là do tùy tâm. Ngược lại sự chuẩn bị kỹ càng sẽ hủy hoại thiên phú của chúng ta.”

Nguyên soái chưa từng hát trước đây thực sự bất lực trước sự động viên của Đăng Hi, Tự Tịch Sinh đang định lắc đầu từ chối thì Đăng Hi bất ngờ nắm tay anh lại.

“Nhóc câm, đừng do dự, đừng sợ hãi, cũng đừng nao núng. Đây là năng lực bẩm sinh của chúng ta, anh chỉ cần thuận theo biển cả là tìm được.”

Tự Tịch Sinh nhìn vào đôi mắt kiên định trong xanh của Đặng Hi, giống như màu của biển, biển bao dung nhất với mọi thứ.

Gió biển lúc này lại thổi chậm rãi, cùng với mặt biển vang lên những âm thanh vô nghĩa, rồi dần dần thổi đi.

Rào cản tâm lý của Tự Tịch Sinh là tên của một người, khi được tách khỏi ngôn ngữ tinh tế quen thuộc và không phát âm một từ nào, việc ngâm nga nó một cách ngẫu nhiên chỉ giúp giảm bớt cái giá mà anh phải đối mặt.

Bởi vì đã lâu không nói chuyện bình thường nên giọng nói của anh vô cùng khàn khàn, giọng điệu anh ngân nga cũng cực kỳ ồn ào khó chịu, giống như tiếng người lớn ê a tập nói, lại giống như quái vật đang gầm thét.

Tự Tịch Sinh không phải là người tự tin mù quáng, anh tự nhận thức được bước đầu tiên có thể tạo ra âm thanh đã là tốt rồi.

“Thật êm tai.”

Tự Tịch Sinh sửng sốt một lát, mới chậm rãi mở mắt.

Đăng Hi mặt mày vui vẻ, lặp lại lần nữa.

“Rất êm tai, tôi rất thích.”