Chương 36

Nhân ngư nhỏ có thể cảm nhận được những cảm xúc trong tiếng hát, nên Đăng Hi có thể nghe thấy được âm thanh của nhóc câm.

Anh đang rất khó chịu mà đem hết thảy thống khổ giấu dưới làn gió biển yên tĩnh trong im lặng, Đăng Hi không hiểu tại sao những cảm xúc của cái Đuôi Bạc lại buồn như vậy, nhưng tiếng hát của Đuôi Bạc đã làm cậu xúc động.

Ngay cả nhân ngư cũng nhịn không được vì nội dung của tiếng hát đó, thật là êm tai.

“Tôi không có nói dối.” Đăng Hi nhỏ giọng nói, lẳng lặng mà nhìn Tự Tịch Sinh, một hồi lâu mới hỏi, “Nhóc câm, anh không vui sao?”

Tự Tịch Sinh cũng lặng lẽ tưởng tượng lại quá khứ.

Đúng thật là không vui.

Đăng Hi đã mò mẫm đi tới, nhóc câm khi gặp được vấn đề không muốn trả lời thì sẽ không có bất kỳ động tác gì, không gật đầu cũng không lắc đầu. Anh không muốn nói dối, nhưng anh cũng không muốn thừa nhận điều đó, vậy nên anh chỉ có thể im lặng.

Đăng Hi nghĩ một lúc, sau đó nghiêng người mở cái vỏ sò lớn ở bên cạnh, lật lật tìm ra một con ốc xà cừ tuyệt đẹp, đặt ở bên tai nghe ngóng, thỏa mãn ngoắc ngoắc khóe môi rồi xoay người lại thần bí đến trước mặt Đuôi Bạc, “Nghe nè.”

Tiếng sóng biển không biết từ đâu vang lên bên trong ốc biển từng hồi...

Tự Tịch Sinh giật mình.

“Đây là món quà tôi muốn tặng cho nhóc câm.” Đăng Hi, “À” một tiếng, nghĩ nghĩ, “Hi vọng lúc nhóc câm không vui, nó có thể thay thế biển cả và tôi chia sẻ với anh.” Đăng Hkhông có chút nào để ý cũng không tức giận nhóc câm giấu diếm mình, mí mắt hơi híp lại, “Đem tất cả tất cả những cảm xúc tồi tệ không muốn để cho người khác biết, đều nói cho nó nghe.”

Trong quá khứ, mỗi khi Đăng Hi buồn, cậu cũng không muốn nói bất cứ điều gì. Không có tộc nhân làm bạn, cảm xúc sa sút cô đơn bên trong lại càng điên cuồng trào lên. Những lúc này cậu sẽ đi tìm đủ loại ốc biển xinh đẹp, đêm những đau lòng nói ra, rồi lắng nghe tiếng sóng biển bên trong những con ốc khác nhau.

Chẳng mấy chốc, tâm trạng sẽ trở nên bình yên hơn.

Làm bạn là liều thuốc chữa lành tốt nhất.

Nếu anh không muốn nói với cậu, vậy thì nói cho ốc biển đi.

Đăng Hi trân trọng đặt ốc biển vào tay Đuôi Bạc.

Đáy mắt Tự Tịch Sinh xuất hiện chút ý cười, anh nắm chặt con ốc biển tinh tế này trong lòng bàn tay.

Đêm tối rất nhanh trôi qua.

Thức dậy một lần nữa, lại ra một ngày mới tươi đẹp.

Cá voi lớn làm việc chăm chỉ suốt một đêm, chở hai nhân ngư và một cái vỏ sò lớn ở trên lưng, vào buổi sáng sớm dừng lại ở một vùng biển khá là ấm áp, Đăng Hi dùng đuôi vậy dòng nước, cảm thụ nhiệt độ ấm áp, vô cùng hài lòng mà khen thưởng vỗ vỗ đầu cá voi lớn.

Đăng Hi: “Đến rồi!”

Tự Tịch Sinh thả vỏ sò lớn trên một bãi rạn san hô bằng phẳng trên đáy biển.

Đăng Hi cũng bơi xuống, bơi ra phía trước cá voi lớn, vẫy vẫy con cá voi lớn, lớn tiếng nói: “Tạm biệt!”

Con cá voi xanh trong chớp mắt ngân lên môt vang vọng khắp vùng biển, dường như muốn nói “Lần sau gặp lại” với nhân ngư đuôi xanh tóc vàng.

Cá voi xanh xoay mình bơi ra biển cả, chẳng mấy chốc đã không thể nhìn thấy bóng cá.

Đăng Hi vung vẩy đuôi bơi đến bên cạnh Đuôi Bạc. “Không biết liệu khu vực biển này có bị chiếm bởi những con cá lớn khác không nhỉ, nhóc câm, chúng ta đi xem một chút đi?”

Tự Tịch Sinh cùng Đăng Hi bơi dưới đáy biển một vòng.