Chương 4

"Được, chúng ta về nhà. " Lục Tòng Vệ nhẹ gật đầu, trong lòng cũng đang tính toán, tiếp theo nên ứng phó với Tạ Trường Vũ như thế nào....

Sắc trời mời vừa hừng sáng, mặt trời ở chân trởi tản ra ánh sáng màu vàng vỏ quýt ấm áp.

Lục Tòng Vệ xuống giường.

Ba năm qua sinh hoạt trong ngục giam cậu đã dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, cố định giờ làm việc và nghỉ ngơi, dù đồng hồ báo thức vẫn chưa vang cậu cũng đã tỉnh.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Tòng Vệ mặc một bộ đồ vest màu xanh ngọc đi ra cửa.

Trên đường người đến người đi, ồn ào náo nhiệt như trước.

Chẳng qua Lục Tòng Vệ cảm giác giống như mình tách rời khỏi xã hội, đám người chen chúc quá nhiều làm cậu hít thở không thông.

Cậu đã quen với cuộc sống tăm tối, đã quên người bình thường sinh hoạt như thế nào.

Lục Tòng Vệ đành phải bước nhanh hơn, đi đến trạm tàu điện ngầm.

Cậu nghe được tiếng gió gào thét, cậu biết rõ cuộc sống của mình nên bắt đầu lại lần nữa.

Thời gian giống như trôi qua rất nhanh.

Hai tháng sau, Lục Tòng Vệ đã làm việc rất tốt trong công ty. Cậu dựa vào năng lực của chính mình đứng vững vàng ở công ty.

Hết thảy đều nhìn như bình tĩnh. Nhưng Lục Tòng Vệ vẫn không cam lòng, cậu vẫn đang tìm kiếm cơ hội bắt được cái đuôi nhỏ của Tạ Trường Vũ.

Làm cho người ta không thể tưởng tượng chính là Lục Tòng Vệ phát hiện một điều kì lạ, không biết là ảo giác của chính cậu hay đó là sự thật. Lục Tòng Vệ mơ hồ cảm thấy giống như có người núp trong bóng tối nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt kia như Hàn Băng làm cho lòng người kinh hãi.

Ngày hôm nay, bóng đêm càng tối, tập đoàn Đỉnh Vũ yên tĩnh.

Lục Tòng Vệ đưa tay xoa eo, đứng lên khỏi vị trí của mình, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy đèn trong văn phòng tổng giám đốc của Tạ Trường Vũ vẫn sáng, cửa không khóa, có thể nhìn thấy bên trong trống rỗng, không có một người.

Chẳng lẽ Tạ Trường Vũ khinh thường, vậy mà quên khóa cửa?

Lục Tòng Vệ thầm nghĩ trong lòng, đây chính là cơ hội tốt, nếu có thể tìm được chứng cứ năm đó Tạ Trường Vũ hãm hại cậu, hoặc tìm được thứ gì chống lại Tạ Trường Vũ thì có thể phá đổ Tạ Trường Vũ !

Trong văn phòng, yên tĩnh vô cùng.

Lục Tòng Vệ lén lén lút lút đi tới bàn xử lý công việc của Tạ Trường Vũ. Vì không cho người khác nhìn ra dấu vết cậu từng đến, Lục Tòng Vệ cũng không làm đồ trên bàn Tạ Trường Vũ loạn, chỉ mở ra sau đó bỏ xuống ở xa.

Lúc này ánh mắt Lục Tòng Vệ đã rơi vào cuốn trên bàn, cuốn sổ kia hơi cũ nát, giống như bên trong có bí mật gì. Lông mày Lục Tòng Vệ nhíu chặt, cậu vội vàng cầm cuốn sổ, động tác vội vàng lật xem vài trang, tờ thứ nhất không có gì, giấy trắng. Tờ thứ hai bắt đầu không được bình thường.

Phía trên kia có chữ viết chằng chịt, đều ghi tên của một người.

"Lục Tòng Vệ, Lục Tòng Vệ, Lục Tòng Vệ......"

Người này điên rồi sao? ? ?

Sao lại viết tên của cậu nhiều như vậy?

Liên tục lật ra vài trang nữa, tất cả đều là tên của cậu, làm trái tim Lục Tòng Vệ hoảng hốt, toàn thân co rút nổi da gà.

Trong lòng Lục Tòng Vệ sợ hãi, cậu cảm giác Tạ Trường Vũ có phải âm thầm hạ cổ cho cậu hay không, rõ ràng đã viết nhiều như vậy.

Một bóng đen sau lăng âm thầm tới gần.

Lục Tòng Vệ lại hồn nhiên không biết.

Bỗng nhiên, cậu mạnh mẽ ngẫng đầu.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, phong thái ung dung, hai đầu lông mày cao quý, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng.

"A..., cậu! " hai chân Lục Tòng Vệ mềm nhũn, chỉ cảm thấy hình như cậu bị bắt quả tang xem trộm đồ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Tay mắt Tạ Trường Vũ lanh lẹ kịp thời đỡ Lục Tòng Vệ.

Tai Lục Tòng Vệ đỏ lên không để lại dấu vết, đó là bởi vì tay của Tạ Trường Vũ vừa vặn để trên em thon của cậu.

Nhưng mà Lục Tòng Vệ không có cảm kích Tạ Trường Vũ, ngược lại khóe mắt cậu hơi nghiêng, lộ ra vài phần hận ý, một tay đẩy Tạ Trường Vũ ra.

Thần sắc Lục Tòng Vệ phẫn hận, ánh mắt không vui: "Cậu đừng đυ.ng vào tôi! "

Bờ môi Tạ Trường Vũ nở nụ cười yếu ớt, lại bị sự lanh lùng trên mặt che đi. Anh thuận thế ép hỏi: "Còn cậu? Ai cho phép cậu đυ.ng vào đồ đạc của tôi? "

Lục Tòng Vệ hơi có chút chột dạ: "Tôi tôi tôi......"