Chương 3: Tủ quần áo có huyền cơ

Khi Lâm Tiểu Mạn thu dọn đồ đạc xong ra ngoài, chiếc giường bên kia cũng đã tháo dỡ xong.

Lâm Hữu Vượng lên tiếng nhờ một nhóm người trong thôn đi tới chất đồ lên xe bò nhà ông. Ngoài số ít vật phẩm và sáu mươi cân lương thực mà Lâm Tiểu Mãn yêu cầu, tộc trưởng Lâm Đại Cường còn giúp tranh thủ được hai cái thùng lớn và hai tấm chăn cho tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn đồng thời cho người mang củi từ kho củi đi. Hắn ta còn ép lão nãi nãi Lâm gia giao thêm 200 văn.

Cuối cùng, Lâm gia nãi nãi tức giận viết công văn phân gia sau đó hai bên cùng ấn dấu tay. Từ nay về sau, tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn và Lâm gia hoàn toàn phân gia, tỷ đệ hai người tự lập mưu sinh, đôi lão nhân Lâm gia cũng không cần họ chu cấp phí tịnh dưỡng như nào, nói thẳng ra chính là không cần hai người quản.

Nhìn đồ vật bị xe bò kéo đi, Lâm lão phu nhân ngồi xổm xuống trong sân, đau khổ vỗ đùi, chợt nhớ tới gì đó liền kêu lên một tiếng, hưng phấn mà cười lớn.

Trên đường đi, Lâm Nhị Hổ dựa sát Lâm Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, nãi nãi cũng thật tàn nhẫn với chính mình, hôm nay chân đều bị bà ấy lăn lộn đến bầm tím.

“Chân bà ta có đau đến đâu, cũng không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng của bà ta."

Lâm Tiểu Mãn giấu đi sự lạnh lùng trong đáy mắt, với đầu óc và sức lực của nàng, cộng thêm đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cuộc sống của bọn họ sẽ chỉ ngày càng tốt đẹp hơn.

Tuy rằng sợ một ngày nào đó bị người nhà bán đi nên buộc phải phân gia nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải lấy lại những thứ của tỷ đệ họ còn sót lại ở nhà họ Lâm.

“Đêm qua đệ và Cẩu Đản bò ngoài cửa sổ, nhìn thấy nãi nãi trốn trong phòng đếm tiền, có đến mấy chục lượng, đều là hồi môn của nương, bà ấy còn nói năm nay giá thực phẩm nhất định sẽ tăng, chờ đem chúng ta phân gia liền cầm số tiền đó đi mua thật nhiều lương thực tích trữ, đợi đến lúc lương thực tăng cao lại đem bán ra."

Cẩu Đản là đường đệ hắn, từ nhỏ đã không thông minh lắm, thường xuyên bị Nhị Hổ lừa nên khuỷu tay hướng ra ngoài vì thế thường xuyên bị nhà đại bá đánh mắng.

Lâm Hữu Vượng thở dài: “Cha nương ngươi đều là người có bản lĩnh, đáng tiếc người tốt mệnh bạc, năm trước địa long xoay người lẽ ra không nên liều mạng cứu hai cái lão gia hỏa kia. Lần này phân gia các ngươi khẳng định là thua thiệt, nhị gia gia cũng không giúp được gì nhiều cho hai ngươi.

Tuy nhiên nếu sau này thực sự không thể sống sót thì đến tìm nhị gia gia và Đại Cường thúc của ngươi. Chúng ta tuy cũng chẳng khá giả gì nhưng chỉ cần nhị gia gia và Đại Cường thúc các ngươi có miếng ăn liền không để tỷ đệ ngươi chết đói."

Tỷ đệ hai người Lâm Tiểu Mãn và Lâm Nhị Hổ lần lượt cảm ơn Lâm Hữu Vượng, đồng thời cũng cảm ơn tộc trưởng Lâm Đại Cường, người luôn cau mày kể từ khi trở thành tộc trưởng.

Năm ngoái địa long chuyển mình, phòng ốc ở phía tây thôn bị hư hại nghiêm trọng. Mấy hộ có chút tiền đều sang phía đông dựng phòng ở mới, chỉ còn số ít hộ gia đình khó khăn đành tạm chắp vá, tiếp tục ở lại sinh sống trong đống phòng ở đổ nát này. Nhà cũ Lâm gia cũng vậy, ngoại trừ phòng ở phía tây của cả nhà Lâm Tiểu Mãn từng ở trước đây có vài vết nứt, thứ còn lại đều là phế tích. Nhà chính và sương phòng đều sụp đổ hoàn toàn.

Lúc đó nếu không có phụ mẫu Lâm Tiểu Mãn xông vào nhà chính cứu Lâm lão gia tử và Lâm lão thái thái thì phu phụ họ đã chết từ lâu rồi, vậy mà nhìn xem năm này bọn họ đối xử với tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn như thế nào, người trong thôn khi nhắc tới họ đều nhịn không được, mắng đến mức máu chó phun đầy đầu.

Sau khi chuyển đồ đạc vào nhà, người thợ mộc và những người khác ghép chiếc giường lại với nhau. Chiếc giường Bạt bộ được nhà mẹ Lâm Tiểu Mãn thuê thợ mộc trong thành chế tạo, tay nghề tinh mỹ này đã khiến người thợ mộc trong thôn đỏ mắt từ lâu.

Người thợ mộc đã tháo rời và lắp ráp giường này tận hai lần, lần trước khi nhà họ Lâm chuyển đi và lần này khi họ phân gia, hắn ta tự tin rằng mình có thể làm được một chiếc giường tương tự. Đáng tiếc trong thôn không có người chịu bỏ ra số tiền lớn để kê một chiếc giường, không biết đời này có cơ hội hay không.

Hai tỷ đệ vừa phân gia, tài sản ít ỏi, cũng chẳng có mấy đồng tiền, người dân trong thôn sau khi giúp đỡ cũng không đợi uống một ngụm nước liền đi.

Sáu mươi cân lương thực không ăn được đến năm mới, Lâm Tiểu Mãn nghĩ rằng ngày mai tỷ đệ hai người sẽ lên núi xem thử có thể kiếm được một ít rau rừng trộn với ngũ cốc để ăn cùng nhau sống sót mùa đông này không.

Đến trưa, họ nấu một nồi cháo loãng đến mức có thể nhìn thấy đáy rồi ăn, sau khi ăn xong hai người bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Vì đã hơn một năm không có ai ở nên trong nhà phủ một lớp bụi dày và có rất nhiều mạng nhện trên tường. Lâm Tiểu Mãn xé một mảnh quần áo cũ lau tủ, lúc lau cửa tủ, vô tình bị thứ gì đó không rõ tạo thành vết xước, máu lập tức chảy ra, thậm chí có một giọt nhỏ xuống trên cửa tủ.

Lâm Tiểu Mãn đưa ngón tay vào miệng mυ"ŧ, lúc nàng muốn dùng giẻ lau vết máu trên cửa thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.