Chương 4

Chiếc tủ quần áo vốn trống rỗng trước mặt nàng giờ đã thay đổi diện mạo. Lấy cửa tủ làm ranh giới, ngoài cửa là nhà Lâm Tiểu Mãn, nhưng bên trong cửa lại là một bức tường nhiều màu sắc.

Trước tường có một dãy hoa và cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, thật đẹp! Ngoài ra còn có tiếng nhạc lạ lùng vang lên từ ngoài cửa.

Lâm Tiểu Mãn thận trọng bước vào cửa, phát hiện mình thật sự đã đi vào nơi xa lạ đó.

Quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy cánh cửa mình vừa bước ra, nàng có thể nhìn thấy nhà tranh của mình ở bên kia khung cửa, bên ngoài khung cửa là một thế giới xa lạ.

Cánh cửa đột nhiên trống rỗng xuất hiện giữa không trung.

Có những cây thông mọc trên bãi cỏ bằng phẳng, xa xa có một cái ao bên bờ cũng tràn ngập những bông hoa xinh đẹp.

Có một khối đất bằng phẳng, trên đó có nhiều giá đỡ, có đứa trẻ ngồi trên xích đu, có một số đứa ngồi trên cầu tuột trượt xuống, cũng có một số đứa trẻ nhảy lên trên bục mềm, lần nào cũng có thể nhảy lên vài cao thước.

Những đứa trẻ này ăn mặc kỳ lạ nhưng tiếng cười của chúng rất trong trẻo và ngọt ngào. Đứng bên cạnh chúng là những người đàn ông và phụ nữ cũng ăn mặc kỳ lạ, đàn ông đều cắt tóc ngắn, phụ nữ để tóc dài cũng không nhiều, nhiều người còn để hở tay hở chân.

Lâm Tiểu Mãn không dám nhìn thẳng, người dân ở đây không sợ đồi phong bại tục khi ăn mặc thế này sao? Xa hơn nữa là những tòa nhà hình vuông cao chót vót trông giống những tòa tháp nhưng không giống tháp.

Lâm Tiểu Mãn nhìn nó một lúc trước khi tìm thấy một chiếc hộp đen trên một cái cây lớn gần đó, từ bên trong phát ra tiếng nhạc du dương.

Lâm Tiểu Mãn còn đang do dự không biết có nên tiến lên vài bước nhìn tiếp hay không thì nghe thấy Lâm Nhị Hổ gọi: "Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?"

Lâm Tiểu Mãn nhìn vào bên kia cửa, thấy Lâm Nhị Hổ đang lo lắng gọi to, đi đi lại lại trước cửa, nhưng không nhìn thấy nàng đang đứng bên này. Lâm Tiểu Mạn kêu một tiếng: "Nhị Hổ, tỷ ở đây."

Lâm Nhị Hổ tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục chạy vào trong sân, gọi người.

Lâm Tiểu Mạn vội vàng đi trở lại cửa tủ, hét lớn: "Nhị Hổ, tỷ ở trong nhà."

Lâm Nhị Hổ nghe thấy tiếng tỷ tỷ, chạy ngược về, nhìn thấy Lâm Tiểu Mãn đang đứng trong nhà, vẻ mặt nghi hoặc: "Tỷ, tỷ vừa đi đâu vậy? Đệ ở trong nhà tìm tỷ nãy giờ."

Lâm Tiểu Mãn quay đầu lại chỉ vào tủ hỏi: "Đệ cảm thấy bên trong này là cái gì?" Lâm Nhị Hổ đến gần tủ nhìn hồi lâu vẫn không thấy gì, thậm chí còn thò đầu vào nói: "Tỷ tỷ, tỷ kêu đệ xem cái gì? Bên trong chẳng có gì cả mà." Lâm Tiểu Mãn liền hiểu rằng chính vết máu của nàng dính trên cửa tủ đã gây ra hiện tượng kỳ lạ, nên nàng phải lấy máu của Nhị Hổ mới được.

Không nói một lời, Lâm Tiểu Mãn đi đến túi giẻ rách của mình, lấy ra một sợi chỉ, từ trong bảng chỉ rút ra một cây kim, nắm lấy tay Lâm Nhị Hổ, châm vào đầu ngón trỏ.

Lâm Nhị Hổ hét lên, đau đớn muốn rút tay lại, nhưng sức lực của hắn không bằng tỷ tỷ, đành cười khổ nói: “Tỷ, sao tỷ lại đâm đệ?”

Lâm Tiểu Mạn không có đáp lại, khi huyết châu chảy ra, nàng liền nắm lấy tay đệ đệ ấn vào cửa tủ.

Lâm Nhị Hổ vẻ mặt đầy u oán, sau đó hắn nhìn thấy tủ quần áo vốn trống rỗng đã thay đổi diện mạo, Lâm Nhị Hổ kinh hãi đến mức há hốc mồm, hồi lâu không khép lại được.

"Ôi trời ơi, đây là gì vậy? Thế ngoại đào nguyên sao?" Nói xong hắn định lao vào trong thì bị Lâm Tiểu Mãn nắm lấy cổ áo.