Chương 2.2: Nhóm tra nam siêu A cuối cùng cũng tập hợp

Lúc này, trong phòng nghỉ ở phía xa, vài người đang bước ra và đi đến đây.

“A Thọ!” Người đi phía trước nhanh chóng chạy chậm đến.

Trần Thọ kìm nén ý muốn quay đầu bỏ chạy, xấu hổ đứng tại chỗ.

Khương Chính Minh vỗ lưng cậu một cái, lấy tay kẹp cổ cậu, rồi vò rối tóc cậu giống như ngày xưa: “Thằng nhóc này, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không nói câu nào rồi chơi trò mất tích như vậy à?”

Cái vỗ lưng này không khác gì hồi cấp ba, Trần Thọ thiếu chút nữa ho sặc sụa.

Đường Niệm nhìn hành động thân mật của hai người mà hoảng sợ mở to mắt.

Sau đó, là đến phân đoạn giới thiệu với nhau, Trần Thọ căng da đầu giới thiệu Đường Niệm với họ.

“Đây là Đường Niệm, còn đây là…bạn tôi.”

Trong không khí xung quanh có rất nhiều tin tức tốn hỗn tạp, tuy không gây kí©h thí©ɧ đến Trần Thọ, nhưng cũng giúp ích cho việc muốn che dấu mùi tin tức tố của cậu.

Tông Trạch Thịnh liếc nhìn Trần Thọ vài lần, rồi nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta đi ăn một bữa cơm rồi nói chuyện.”

Trần Thọ âm thầm nhìn Đường Niệm, rồi nói: “Thân thể của bạn tôi không tốt, để cậu ta đi về trước đi.”

Đường Niệm cảm thấy hơi tiếc nuối, cậu làm một động tác cổ vũ Trần Thọ, rồi đi về đến nhà ăn.

Sau hai năm, nhóm tra nam siêu A cuối cùng cũng tập hợp.

Trần Thọ bị Khương Chính Minh túm lôi đi, nội tâm của cậu càng thêm bi thương.

Khương Chính Minh: “Sao cậu lại lùn như vậy? Cậu cao một mét tám chưa?”

Trần Thọ mệt mỏi nói: “Một mét bảy tám.”

Khương Chính Minh cười lớn: “Không phải vì thân thể của cậu quá kém, nên cậu không dám gặp chúng tôi?”

Ở trên phương diện nào đó, hắn nói rất đúng.

Mạnh Tân Phàm và Tông Trạch Thịnh liếc nhìn nhau, đồng thời đặt câu hỏi: “Vì sao cậu lại mất tích?”

Trần Thọ im lặng.

Trần Thọ cúi đầu tránh né, đầu óc của cậu đang điên cuồng suy nghĩ tìm lý do để đối phó.

Khương Chính Minh cúi đầu xuống để nhìn mặt cậu, hắn muốn xem mặt của cậu có phải đang đỏ mặt xấu hổ không.

Bỗng nhiên, một hương thơm tươi mát dễ chịu xông vào mũi của hắn.

Khương Chính Minh sửng sốt, hắn nắm chặt bả vai của Trần Thọ.

Trần Thọ ấp úng trả lời: “Thật ra là, là tôi làm bài thi không tốt, sau đó thì, đầu óc của tôi mất trí nhớ, quên mất mọi người.”

Trần Thọ cảm thấy hơi khó chịu.

Thật ra, cậu được gặp lại anh em tốt một lần nữa, cậu vừa vui mừng cũng vừa chua xót, cậu nghĩ đến bản thân vì trốn tránh hiện thực mà không nói rõ với họ, vì vậy mà Trần Thọ thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi.”

Đôi mắt của Mạnh Tân Phàm nhíu lại, đúng lúc này cậu thấy Khương Chính Minh ngẩng đầu, trao đổi một ánh mắt chấn động với hai người họ.

Khương Chính Minh đột nhiên hô to: “Thằng nhóc nhà cậu có phải đang yêu đương không?!”

Trần Thọ: “Cái gì?”

Khương Chính Minh hít sâu một hơi rồi nói: “Trên người cậu có mùi của O, mùi rất nồng. Chết tiệt, các người có phải đã làm với nhau rồi đúng không?”

Trần Thọ lo lắng căng thẳng, cậu cũng ý thức được đây là cơ hội tốt của cậu, cậu gãi đầu cố làm ra vẻ tự nhiên nhất nói: “Ừ thì, tôi không biết nói sao… Chuyện đúng là như vậy đấy."

Khương Chính Minh đẩy cậu ra, vẻ mặt tức giận mà đi đến chỗ khác.

Trước đây, khi họ còn là Nhóm tra nam siêu A ngông cuồng đã từng ước định với nhau là không yêu đương, không được 1v1, sống trong vườn hoa nhưng không để bông hoa nào dính lên người.

Nhưng đó chỉ là tuyên ngôn lúc nhàm chán của một đám thiếu niên ở độ tuổi dậy thì, hơn nữa, lúc đó họ còn chưa phân hoá, nên không có công năng đó.

Trần Thọ tạm thời có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chính vì thế, Trần Thọ không tin họ có thể tuân thủ được những ước định đó

Chính vì vậy nên cậu mới dám bịa ra lý do này, Trần Thọ không tin họ có thể tuân thủ ước định ngày trước.

Mạnh Tân Phàm bỗng nhiên nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Tông Trạch Thịnh và Trần Thọ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn cậu chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trần Thọ, sao mùi O trên cơ thể của em lại nồng như vậy?"

Hiện tại Tông Trạch Thịnh là người đứng gần Trần Thọ nhất. Trong nhóm, Tông Trạch Thịnh cũng là người lớn tuổi nhất nên cậu luôn xem anh như anh trai.

Trần Thọ giả vờ như không nghe mà hỏi lại họ: "Mấy năm nay, mọi người sống thế nào? Còn đối xử tệ với người khác không?"