Chương 9

Nhưng khi nghe thấy những lời này của Thẩm Noãn, mọi chuyện lại thay đổi.

Thẩm Noãn cảm thấy chồng bắt đầu chú ý đến em gái mình, cô ta đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, cô không thể để em gái cướp chồng, có thể do sự nghi ngờ không đáng có khi bản thân cô ta cũng đã từng cướp chồng người khác.

Nhưng Thẩm Noãn vẫn cảnh giác: "Chồng ơi, do em sai, em không biết lựa lời mà nhắc đến chuyện kia làm em gái buồn."

"Thế chúng ta sẽ không nói đến chuyện đó nữa."

Quả nhiên, Tống Văn Cảnh nhìn dáng vẻ buồn bã của Thẩm Noãn, bỗng nhiên cảm thấy càng đau lòng hơn: "Thôi vợ, đừng nhắc đến chuyện kia nữa, em dâu đã chuẩn bị bữa sáng rồi, chúng ta mau ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của em dâu."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà ăn, Thẩm Ngư tính toán thời gian chị gái đi làm, sau khi ăn sáng xong, sau khi chị gái đi ra ngoài rồi cô mới đi tắm.

Anh rể đến công ty muộn hơn chị gái nửa tiếng.

Mà thời gian nửa tiếng này là cơ hội của cô.

Nước ấm chảy vào trong bồn tắm, Thẩm Ngư không vội vàng rửa người, cô lén lút dùng sữa tắm của chị gái, cho đến khi cả người toàn mùi của chị gái mới thỏa mãn ra khỏi bồn tắm.

Thẩm Ngư bước ra khỏi bồn tắm, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô để lộ dáng người thanh tú duyên dáng, những giọt nước giữa lông mày trượt xuống tóc mai, xoáy lên xương quai xanh, nở rộ trên đầu núʍ ѵú hồng hào của cô.

Nhìn vết nước trên gạch, Thẩm Ngư hơi giơ chân lên, cẩn thận giẫm lên chúng.

Oành ——

Tống Văn Cảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nên đứng dậy, anh đi theo hướng âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của em dâu Thẩm Ngư: "Chị, chị có ở bên ngoài đó không?"

"Em bị ngã, đau quá... Ưʍ..."

Thẩm Ngư nghẹn ngào nói.

"Thẩm Ngư? Thẩm Ngư?" Tống Văn Cảnh lên tiếng: "Em bị làm sao vậy? Chị gái em đi làm rồi!"

Thẩm Ngư nghe thấy giọng nói của Tống Văn Cảnh ở bên ngoài cửa, cô hít sâu một hơi, nhưng cơn đau ở nội tạng làm cô thở hổn hển: "Anh... Anh rể, làm sao bây giờ, em bị ngã trong phòng tắm."

"Em thật vô dụng."

"Chẳng trách Minh Thâm không thích em."

Thẩm Ngư nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, giờ phút này, dường như những oan ức khi bị ánh mắt lạnh lùng của chồng ở nhà bị phơi bày, cô thậm chí còn không thể tự tắm cho bản thân, cho nên trong lòng càng thấy buồn bực.

Tống Văn Cảnh đứng ở cửa phòng tắm, chuẩn bị vặn tay nắm cửa, lúc này anh mới tỉnh lại, người bên trong là em dâu của anh, em dâu mới đi ra từ trong bồn tắm, trên người chắc chắn chưa mặc quần áo, bây giờ trong nhà chỉ có hai người, anh và em dâu, thân là anh rể, tốt nhất là không tiến vào để tránh bị nghi ngờ.

Anh hỏi Thẩm Ngư: "Em dâu, em có thể đứng lên được không, anh rể sẽ đi lấy quần áo cho em."

"Anh rể, em sẽ cố gắng..." Thẩm Ngư khẽ xoay người, eo và mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, cô vừa định lên tiếng nhưng không biết cô chạm vào chỗ nào, cơn đau nhức làm cô hét lên một tiếng: "Á..."

Tống Văn Cảnh lúc này hoảng hốt, vợ anh không có ở nhà, em dâu sắp xảy ra chuyện, anh không còn cách nào khác.

Không để ý đến thân phận giữa hai người, anh nhanh chóng lấy khăn tắm mở cửa phòng tắm, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hai chân anh nặng như đeo đầy chì, anh khó có thể tiếp tục đi vào.

Anh nhìn thấy Thẩm Ngư nằm trên mặt đất, cô ngẩng đầu lên, hai ngực run rẩy, từng giọt nước trên đó rơi xuống chỗ bộ lông thưa thớt trên âʍ ɦộ, chỗ đó chụm lại thành chùm, mỗi chỗ bên dưới như thể để người ta thưởng thức.