Chương 9: Liễu thị! Chứng cứ của ngươi đâu!”

Liễu thị nghe nha hoàn

nói

Lan thị mới

đi



một

lát

đã

quay trở lại, bực bội mắng chửi

một

câu: “Đồ vô dụng.” Sau đó nàng xụ mặt ngồi xuống ghế dựa chờ Lan thị vào cửa.

Lan thị đỡ tay nha hoàn tiến vào, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Liễu thị, nghĩ đến những gì mình vừa phát

hiện, trong lòng giảm bớt sợ hãi, tiến lên

nhỏ

giọng

nói: “Lão tỷ tỷ, hôm nay Lão phu nhân còn chưa có dậy, ta

không

được phép

đi

vào quấy rầy.”

Nàng

nói, nhìn biểu tình càng ngày càng

không

kiên nhẫn của Liễu thị vội vàng

nói: “Tuy rằng ta

không

thể vào xem Lão Tước gia, nhưng ta biết thân mình Lão Tước gia hôm nay

không

dễ chịu”.

Liễu thị nhíu mày: “Nha đầu trong viện của tiện nhân kia,

một

đám

trên

miệng như được gắn khóa, lấy tiền cũng

không

cạy được

một

chút tin tức, ngươi thế nào mà hỏi thăm ra được thân mình Lão Tước gia khó chịu?”

Liễu thị cười ngồi xuống, nhuận giọng, lúc này mới

nói: “Lúc ta đứng ở trong viện chờ, thấy bọn nha hoàn hầu hạ Lão Tước gia

đi

ra,

trên

tay đều cầm đệm giường bẩn,

một

đống lớn vải lót dơ, ta đoán Lão Tước gia bị

đi

tả, có vẻ bệnh

không

nhẹ

đâu!”

Liễu thị gấp gáp,

nói

thầm: “Từ khi Lão Tước gia bị bệnh, đại phu

đã

nói

mỗi ngày chỉ được ăn thức ăn mềm dễ tiêu hóa, mấy ngày trước đều tốt, sao hôm nay Lão Tước gia lại bị

đi

tả chứ?”

Lan thị ngồi bên cạnh, nghĩ ngợi

một

hồi, nàng thấy vẫn nên lấy lòng

nói

một

câu: “Lão Tước gia bị

đi

tả, đương nhiên do người chăm sóc ngài

không

được tận tâm....”

Quả nhiên, Liễu thị vừa nghe câu này, tâm tư xoay chuyển. Nàng nhìn Lan thị thường ngày toàn giả câm giả điếc,

âm

trầm cười: “Hôm nay ngươi cũng

thật

minh mẫn!”

nói

xong, liền rút chiếc kim trâm vẫn luôn mang trong người bấy lâu nay đưa cho nha hoàn:

“ Chiếc kim trâm này cũng

không

đáng giá gì, thưởng cho ngươi làm đồ chơi

đi!”

Lan thị mặt đầy nếp nhăn, cười nhận lấy kim châm, thức thời cáo từ.

Hoàng hôn, lúc Tô Ngọc Dung

đang

cao hứng nhìn quản gia trình lên danh mục quà tặng gửi tới Giang Nam, Liễu thị cùng Phong Viễn Hoài tới.

Tĩnh Vân vừa thấy vậy, lập tức cất danh mục

thật

dài tên quà tặng, liếc mắt nhìn quản gia, quản gia liền khom người lui ra ngoài.

Liễu thị

không

quan tâm quản gia đến làm gì, nàng ta chỉ đơn giản nghĩ là chút việc

nhỏ

trong phủ, hôm nay nàng tới, chính là muốn làm đại

sự.

Tô Ngọc Dung dựa lưng vào ghế, nhận chén trà Cửu Nhi bưng lên. Nàng nhìn mẫu tử hai người

không

có ý tốt trước mặt, châm chọc cười: “Mấy ngày

không

gặp, Liễu thị ngươi đúng là ngày

không

có quy củ, còn chưa truyền lời

đã

đi

vào, hay là người của Ngọc Viên ta bài trí

không

tốt?”

Liễu thị nghe vậy liền nhíu mày muốn

nói, Phong Viễn Hoài bên cạnh nàng liền vội vàng tiến lên trước

một

bước, khom người

nói: “Tới vội vàng, chưa kịp truyền lời đều do nhi tử

không

đúng, chỉ là trong lòng thực

sự

rất gấp, cho nên mới mất quy củ, mong mẫu thân chớ bực.”

Tô Ngọc Dung vừa nghe

hắn

nói

liền chau mày, trong cặp mắt vẩn đυ.c chợt bắn ra tia sắc lạnh: “Chuyện gì mà khiến hai người các ngươi sốt ruột như vậy? Ngay cả quy củ cũng quên!”

Phong Viễn Hoài ngước mắt nhìn Tô Ngọc Dung: “Nhi tử vừa trở về, liền nghe tin hôm nay phụ thân

đi

tả rất nghiêm trọng, nghĩ di nương nhất định vô cùng lo lắng, liền tự ý dẫn theo di nương tới đây, thỉnh mong mẫu thân thông cảm.”

“Người đều

đã

tới, còn

nói

thông cảm hay

không

thông cảm gì chứ?”

Tô Ngọc Dung căm giận dằn mạnh chén trà xuống bàn, nghe ‘phanh’

một

tiếng. Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay mới

không

lớn tiếng chửi rủa Tô Ngọc Dung, thở sâu, kìm chế tức giận trong lòng, hỏi: “Bẩm Lão phu nhân, Lão Tước gia hôm nay bị

đi

tả, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

đã

mời đại phu đến chưa?”

Tô Ngọc Dung hừ

nhẹ, nhàn nhạt trả lời: “Nhìn các ngươi khẩn trương như vậy, giống như là ta

đang

cố ý hại Lão Tước gia vậy! Chẳng qua Lão Tước gia hôm qua ăn cháo ngọt có hơi nhiều, lại

không

thể vận động để tiêu hóa, cho nên hôm nay mới bị

đi

tả, buổi trưa ta

đã

mời đại phu tới bắt mạch. Đại phu

nói

không

có gì đáng lo, chỉ cần sau này chú ý nghỉ ngơi

sẽ

ổn.”

Liễu thị nghe vậy liền nắm chặt khăn, hừ

một

tiếng, dùng cặp mắt như muốn xẻo thịt Tô Ngọc Dung: “Lúc trước Lão phu nhân

một

hai phải đòi chăm sóc Lão Tước gia, vậy mà bây giờ mới có mấy ngày? Lão Tước gia

đã

bị

đi

tả như thế,

thật

không

biết ngài

đã

chăm sóc Lão Tước gia kiểu gì vậy? Lão Tước gia thân thể vốn tốt mà bị ngài chăm sóc biến thành như vậy! Ngài còn mắng thϊếp thân lòng mang ý xấu, sợ rằng người

thật

lòng mang ý xấu là người khác

đi!”

Tô Ngọc Dung nhìn Phong Viễn Hoài đứng

một

bên

không

hé răng lấy

một

tiếng, ngầm đồng ý nương của

hắn

la lối khóc lóc chất vấn nàng. Nàng biết trong long bọn họ muốn làm gì, trong lòng cười lạnh, “ Liễu thị mắt của ngươi bị mù sao?”

một

câu vừa

nói

ra, Liễu thị tức đến nỗi mặt đổi sắc: “Lão phu nhân

nói

vậy là có ý gì? Tại sao lại

nói

khó nghe như vậy?”

Tô Ngọc Dung

không

thèm để ý nàng ta phần nộ,

trên

mặt đầy ý cười: “không

mù sao? Vậy người nhìn thấy điểm nào của Lão Tước gia là tốt?

hiện

giờ



ràng Lão Tước gia

đang

bệnh nặng nằm liệt giường?”

“Trước

không

nói

đến việc Lão Tước gia

đang

là người bệnh ăn

không

đúng rồi

sẽ

đi

tả, cho dù có là tiểu nha đầu trẻ tuổi

đi

chăng nữa, ăn

không

thỏa đáng bị

đi

tả

thì

cũng có khối người! Lão Tước gia

hiện

giờ tì vị suy yếu, mỗi ngày uống mấy chén thuốc, ăn mấy bát cơm cũng đều do đại phu khai phương thuốc,

nói

liều lượng, ta y chứng từ mà

đi! Ngươi

nói

ta lơ là chăm sóc Lão Tước gia, lòng mang ý xấu

thì

lấy chứng cứ ra!”

“Bang!”

một

tiếng giòn vang, chung trà bằng gốm sứ mang theo nước sôi nóng bỏng lập tức ỡ vụn dưới chân Liễu thị, văng tới chân nàng ta, sợ tới mức khiến nàng ta vội vàng thét lên chói tai. Nếu

không

phải Phong Viễn Hoài đỡ kịp, nàng

đã

ngã

trên

sàn rồi!

Nhưng hai mẹ con còn chưa kịp đứng yên hồi phục tinh thần, cùng với tiếng Tô Ngọc Dung rống giận, lại

một

cái chung trà bị hất tới: “Nếu

không

lấy ra chứng cứ, ngươi chính là

đang

bội nhọ chủ mẫu, dĩ hạ phạm thượng,

đi

quá giới hạn!”

Liễu thị chân bị văng trúng, đau đớn, cả người đều phát run, nhưng càng đau hơn chính là việc bị tiện nhân kia mắng chửi, khiển trách, áp bức. Cả đời này, nàng bị tiện nhân

không

sinh nổi nhi tử này ức hϊếp! Khi nào mới đến lượt nàng trèo lên đầu tiện nhân này chứ!

Phong Viễn Hoài nhất thời cũng có chút hối hận,

không

có chứng cứ xác thực

nói

Tô Ngọc Dung lơ là chăm sóc, quả

thật



không

nên đến, làn này hành

sự

quá mức nóng nảy, đều do nương, mỗi ngày đều lo lắng cha bị tiện nhân này chăm sóc đến chết, kỳ

thật

hắn

muốn

nói

là chết

đi

càng tốt.

Thứ nhất phụ thân

không

phạm tội, thứ hai lão cha

hắn

vừa mất

thì

không

cần tiện nhân này

đi

thỉnh phong, trong cung

sẽ

tự nhiên có người tới hạ chỉ ban phong tước vị.

Nhưng

hắn

cũng biết lời này

không

thể

nói,

nói

ra chính là đại đại bất hiếu, đại đại ngỗ nghịch, cho nên cũng chỉ dám

nói

thầm trong lòng.

Tô Ngọc Dung nhìn hai mẹ con trong nhất thời giống như hai con rùa đen rút đầu

không

nói

lời nào, bèn đập mạnh bàn: “Liễu thị! Chứng cứ của ngươi đâu!”

Phong Viễn Hoài thấy Tô Ngọc Dung

không

chịu buông tha, vội vàng muốn quỳ xuống cầu tình, Tô Ngọc Dung liếc mắt

một

cái trừng

hắn: “Câm miệng!

không

hỏi ngươi!”

hắn

vừa cong đầu gối lại vội thẳng lên.

Liễu thị tức giận đến cả người run rẩy, đỏ mắt nhìn Tô Ngọc Dung, gắt gao cắn chặt răng, mới chậm rãi quỳ xuống, cúi thân thể dập đầu thỉnh tội: “Là thϊếp thân hồ ngôn loạn ngữ, hiểu nhầm Lão phu nhân, đều là thϊếp thân sai, thỉnh Lão phu nhân trách phạt.”

“Hừ!” Tô Ngọc Dung thấy Liễu thị cuối cùng cũng biết thức thời chịu thua, lúc này mới hả giận, nhưng lại

không

kêu nàng ta đứng lên, cứ để quỳ như vậy quay sang giáo huấn Phong Viễn Hoài: “Viễn Hoài, tốt xấu gì ngươi cũng vào triều làm quan nhiều năm như vậy, sao gặp chuyện

không

trầm ổn

một

chút nào vậy? Tùy tiện nghe người ta người ta

nói

một

hai câu, liền tới viện ta nháo loạn, chuyện này

nói

nhỏ

thì

là gia

sự,

nói

lớn chính là hiếu đạo vô lễ, nếu truyền ra ngoài, đối với thanh quan như ngươi đúng là

không

tốt a.....”

Phong Viễn Hoài vừa nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Mẫu thân giáo huấn rất phải, nhi tử về sau

sẽ

không

tái phạm.”

“không

tái phạm là tốt nhất!” Tô Ngọc Dung

nói, dựa vào lưng ghế, mặt mày

nhẹ

nhõm: “Ta hy vọng hôm nay là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, ta nhất định

sẽ

mở từ đường thỉnh gia pháp! Khiến nương ngươi ghi nhớ

thật

kĩ! Đến lúc đó nếu có lời đồn đại gì truyền ra, ta đây cũng đành vậy!”

“Vâng! Nhi tử hiểu

rõ, nhất định

không

dám có lần sau!”

Tô Ngọc Dung ngồi

trên

ghế chủ vị, nhìn hai mẹ con khom lưng uốn gối, giống như chó rơi xuống nước lui ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt câu môi cười: “Cửu Nhi, mau dọn cơm chiều, ta đói bụng!”