Chương 2: Sợ? Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết

Edit & Beta:

yêu

Hồ Đại nhân (LinhLan601)

Trong lòng nàng hừ lạnh, ngoái đầu nhìn Liễu di nương

một

thân xiêm y màu đỏ tía thêu chỉ bạc đứng ở

một

bên,

sự

châm chọc trong giọng

nói

không

chút nào che giấu: “nói

ra

thì

Liễu di nương so với ta còn lớn tuổi hơn nhỉ? Bệnh vặt

trên

người nàng còn nhiều hơn cả ta. Ngươi để cho mẹ đẻ ngươi chiếu cố lão tước gia mà

không

sợ nàng ta mệt mỏi… Điều này chứng tỏ lão đại ngươi đúng là

một

đứa trẻ hiếu thuận, cư nhiên lại có thể suy nghĩ vì mẫu thân như vậy. Xem ra những năm gần đây

không

uổng công mẫu thân thương ngươi

một

hồi!”

Những lời này lập tức khiến trong lòng Phong Viễn Hoài trào lên

một

trận ghê tởm, lại bực bội, khuôn mặt vốn dĩ

đã

âm

trầm lúc này lại càng khó coi.

Tô Ngọc Dung nhìn vẻ mặt của hai mẹ con bọn họ, cười lạnh: “Lại

nói, phủ bá tước là chốn hiển quý, nhà cao cửa rộng, là nơi chính thê chủ mẫu ở. Ngươi lại muốn cho lão tước gia ở lại trong viện thϊếp thất, cũng

không

sợ

sự

tình

không

quy củ bực này bị truyền ra, để cho người khác cười rớt răng hàm!”

Nàng vịn cánh tay A Du đứng dậy, bước tới trước mặt Phong Viễn Hoài, ánh mắt lạnh lùng, quở mắng: “hiện

giờ lão tước gia ngã xuống, tương lai ngươi chính là người thừa kế tước vị, là đương gia của phủ bá tước này. Cho dù là làm chuyện gì,

nói

lời gì, cũng đều phải suy nghĩ cặn kẽ, thận trọng từ lời

nóiđến việc làm! Trăm triệu lần

không

thể qua loa trong hành

sự

và ngôn ngữ.

không

thể ném uy danh của phủ bá tước! Ném thể diện của lão tước gia!

đã

hiểu chưa?”

Lời răn dạy này

không

chỉ vừa có lý lại nghiêm khắc, mà còn thập phần khắc nghiệt, châm chọc. Phong Viễn Hoài bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, khom người

không

dám ngẩng đầu, chỉ có thể thừa nhận: “Mẫu thân giáo huấn phải, nhi tử nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Tô Ngọc Dung nhìn bộ dáng nhận sai của

hắn, khẽ hừ

nhẹ

một

tiếng, mắt thấy sắc mặt khó coi của Liễu di nương, nàng híp mắt lạnh lùng

nói: “Liễu thị, thu thập đồ đạc của lão tước gia

một

chút, sau nửa canh giờ, để hạ nhân nâng lão tước gia tới viện của ta. Nhớ



phải làm việc cẩn thận

một

chút. Nếu để lão tước gia có

một

tia

không

ổn, cũng đừng trách ta

không

cho ngươi thể diện!”

Liễu thị nghe vậy lập tức cúi đầu hành lễ: "Vâng, thϊếp thân lập tức thu thập."

Tô Ngọc Dung

nói

xong liền mang theo A Du nghênh ngang rời

đi. Lan di nương thấy vậy cũng tìm lý do rồi vội vàng

đi

khỏi, chỉ để lại mẫu tử ba người Liễu di nương trong phòng.

Liễu di nương so với Phong Vu Tu còn lớn hơn hai tuổi, tóc

trên

đầu

đã

sắp bạc hết, nàng ta ngồi ở mép giường, hai mắt

đã

sưng lên vì khóc lúc này lại bắt đầu rớt nước mắt, tức giận

nói: “Ông trời đúng là đui mù, vì sao

không

để cho tiện nhân đáng chết kia bị bệnh này! Còn muốn cùng ta cướp việc chiếu cố lão gia, ả ta hoàn toàn

không

có tâm tư tốt đẹp gì!”

“Ngần ấy năm trời, mỗi lần lão gia nhìn thấy ả đều là trừng mắt, trợn mắt, đều chán ghét ả muốn chết, sao có thể nguyện ý ngốc trong viện ả dưỡng bệnh?”

Liễu di nương

nói

xong, lau nước mắt nhìn hai nhi tử: “Viễn Hoài, Viễn Dương, từ trước tới nay tiện nhân kia đều

không

muốn nhìn lão gia sủng ái mẫu tử chúng ta. Lần này buộc chúng ta đưa lão gia tới viện của ả, nhất định là

không

có ý tốt. Các con phải nhanh chóng nghĩ biện pháp,

không

thể để tiện nhân kia thực

hiện

được

âm

mưu! Vạn nhất ả làm chuyện bất lợi với lão gia

thì

phải làm sao bây giờ?”

Phong Viễn Dương nghe vậy, vội vàng

đi

đến phía sau Liễu di nương,

nhẹ

nhàng vỗ lưng nàng ta, an ủi: “Nương, người đừng có gấp,

không

phải đại ca

đang

suy nghĩ biện pháp sao?”

hắn

nói

xong, nhìn Phong Viễn Hoài: “Đại ca, ngươi đừng có xụ mặt nữa, mau suy nghĩ biện pháp cho nương

đi.”

Phong Viễn Hoài nghe vậy liền bực bội ngồi xuống: “Có thể có biện pháp gì? Nữ nhân kia là chính thất vợ cả, bà ta chiếu cố phụ thân là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Lời này của

hắn

vừa thốt ra, Liễu di nương lại khóc lên: “Vậy ngươi liền

thật

sự

mặc kệ sống chết của phụ thân ngươi sao? Ngươi biết



nữ nhân kia tuyệt đối

sẽ

không

chiếu cố tốt lão gia!”

Phong Viễn Hoài thấy vậy vội vàng khuyên giải, an ủi mẹ ruột: “Nương, kỳ

thật

người nghĩ sai rồi, nữ nhân kia cường ngạnh muốn chiếu cố phụ thân như vậy

không

phải là muốn hại phụ thân! Hoàn toàn tương phản, bởi vì bà ta

không

có nhi tử,

không

có chỗ dựa, cho nên

hiện

giờ chỉ có thể dựa vào việc chiếu cố tốt phụ thân, ngóng trông phụ thân sống lâu trăm tuổi, như vậy bà ta mới có ngày lành sống trong phủ này”

“Bà ta hiểu

rõ,

hiện

giờ phụ thân ngã xuống, sau này chờ nhi tử tập tước, trong phủ này chính là thiên hạ của mẫu tử chúng ta! Cho nên

hiện

tại bà ta mới

một

hai phải khống chế phụ thân trong tay mình.

một

là sợ tương lai sau khi nhi tử tập tước

sẽ

trở mặt tính nợ cũ. Hai là nhắc nhở phụ thân còn sống, tước vị này trong chốc lát còn

không

thể rơi vào tay nhi tử. Bà ta muốn mẫu tử chúng ta thấy



thân phận của bản thân, kẹp chặt cái đuôi làm người. Dù sao

hiện

tại phụ thân bỗng nhiên ngã xuống, nhi tử muốn tập tước cũng chỉ có thể cầu lão tiện nhân kia thượng tấu thỉnh phong.”

Giải thích

một

phen, Liễu thị cũng

không

khóc nữa, so sánh với trượng phu

đã

nằm

một

chỗ, đương nhiên là tước vị và tiền đồ của nhi tử quan trọng hơn.

Nhưng trong lòng bà ta vẫn

không

thoải mái: “Vậy nương nghe con, tạm thời chịu đựng, chờ dỗ được tiện nhân kia thượng tấu tập tước cho con xong, lại thu thập ả

không

muộn!”

Phong Viễn Hoài thấy mẹ mình

không

tiếp tục náo loạn, lúc này mới

nhẹ

nhõm cười: “Nhi tử vô dụng, để nương chịu ủy khuất.”

“Chỉ cần con có thể tập tước, ủy khuất gì nương cũng đều có thể chịu đựng……”

*

Hoàng hôn, ánh nắng chiều hoa mỹ phía chân trời dần phủ xuống.

trên

bầu trời, từng đàn chim chóc bay qua, cũng

đã

đến thời điểm chúng về tổ.

Trong căn phòng yên tĩnh,

trên

giường gỗ khắc hoa cổ xưa, nam nhân đầu tóc hoa râm chậm rãi mở hai mắt.

Hai tròng mắt già nua có chút mờ mịt,

hắn

nhìn túi phúc treo

trên

đỉnh màn có chút quen mắt, cảm thấy hình như đây là phòng của thê tử. Nhưng



ràng

hắn

đang

luyện thương ở tiền viện….. Luyện thương!

Đúng vậy, lúc ấy

hắn

đang

luyện thương, đột nhiên đầu đau muốn nứt ra, lập tức té ngã

một

cái. Rốt cuộc sau đó

đã

xảy ra chuyện gì?

hắn

muốn đứng dậy tìm người hỏi



ràng, nhưng bỗng nhiên phát

hiện

thân thể mình

không

thích hợp!

Vì sao cả người

hắn

đều

không

thể cử động! Ngay cả đầu cũng

không

thể di chuyển! Há to miệng muốn

nói

chuyện, lại chỉ phát ra được

một

đống a a loạn ngữ!

Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?

đang

lúc

hắn

vạn phần hoảng sợ, bên ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân thong thả.

hắn

lập tức chuyển động tròng mắt, giây lát sau liền thấy Tô Ngọc Dung ngồi ở mép giường, nhìn

hắn

âm

trầm cười: “Tỉnh rồi sao.”

Phong Vu Tu vừa thấy lão ác bà này, lập tức

không

ngừng a a kêu to, giống như

đang

hỏi: Vì sao ta lại biến thành như vậy?!

Tô Ngọc Dung thấy

hắn

phẫn nộ, kinh hoảng lại hoàn toàn bất lực như thế, cười vô cùng thoải mái: “Phong Vu Tu,

nói

cho ngươi

một

tin tức tốt, ngươi bị trúng gió.”

Phong Vu Tu nghe vậy, trong cặp mắt vẩn đυ.c tràn đầy

không

thể tin tưởng.

Làm sao có thể…… Thân thể

hắn

vẫn luôn rất tốt, mỗi ngày còn có thể luyện thương hơn nửa canh giờ, sao

hắn

có thể mắc loại bệnh này?

Tô Ngọc Dung nhìn vào mắt

hắn

liền biết trong lòng

hắn

đang

nghĩ cái gì, cười mỉa: “Nhìn bộ dáng kia của ngươi quả là đáng thương vô cùng,

thật

đúng là thảm… Người bị trúng gió về sau

sẽ

như thế nào, chắc hẳn ngươi còn

không

biết

đi?”

“hiện

tại ta liền

nói

cho ngươi biết, sau khi trúng gió, ngươi

đã

triệt để trở thành

một

phế nhân. Mỗi ngày chỉ có thể nằm ở

trên

giường, giống như hài tử mới sinh cái gì cũng

không

biết. Chờ người cho ngươi ăn uống, chăm sóc cho ngươi. Chậc chậc, có phải ngươi cảm thấy rất sỉ nhục, rất muốn chết hay

không?”

“Bất quá, ngươi yên tâm, ta

sẽ

không

để ngươi chết! Ta

sẽ

không

cho ngươi dễ dàng giải thoát như vậy! Ta

sẽ

phái người cẩn thận, tỉ mỉ chiếu cố ngươi, cho ngươi cơm ngon thuốc tốt. Ta muốn ngươi nằm ở

trên

chiếc giường này, sống lâu trăm tuổi!”

“A! Oa a!” Tiện nhân độc ác! Chờ ta tốt lên ta

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi!

Tâm tình lúc này của Tô Ngọc Dung vô cùng thoải mái: “Phong Vu Tu,

hiện

tại có phải ngươi đặc biệt

không

muốn nhìn thấy ta hay

không?”

“A! A!!” Phong Vu Tu hỗn loạn kêu lên: Ngươi lăn! Ngươi lăn! Lăn càng xa càng tốt, cái đồ nữ nhân độc ác này!

Tô Ngọc Dung nhìn

hắn

điên cuồng muốn kêu to, nhìn bộ dáng hận nàng lại

không

thể làm được gì của

hắn, cười đến rơi nước mắt: “Nhìn ngươi lúc này mà xem, giống như

một

con heo chỉ có thể kêu bậy. Ta nhìn mà hả giận! Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày ngươi nằm trong tay ta!”

“Oa! A!” Phong Vu Tu lung tung kêu lên, trừng to đôi mắt, rốt cuộc cũng xuất

hiện

một

tia hoảng loạn: Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm gì với ta? Ngươi

không

được xằng bậy!

Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt

hắn, nhướng mày châm chọc cười: “Uy, ngươi đây là

đang

sợ hãi sao?”

Phong Vu Tu phẫn nộ trừng mắt: Ai sợ! Gia mới

không

sợ lão ác bà nhà ngươi!

Tô Ngọc Dung vươn bàn tay già nua,

nhẹ

nhàng vuốt mặt

hắn.



ràng nên là

một

màn ôn nhu, thế nhưng ánh mắt nàng lại toàn ý cười

âm

u, lạnh lẽo: “Đừng sợ, ta

sẽ

không

thương tổn ngươi. Bởi vì chỉ khi ngươi còn sống, ta mới có thể báo đáp những việc tốt mà ngươi đối với ta lúc trẻ tuổi!”

Giờ khắc này, Phong Vu Tu nhìn ánh mắt nàng, miệng há to nhưng

không

thể phát ra

một

chút

âmthanh, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn

nói: Hôm nay bắt đầu ổn định đổi mới. Kinh hỉ

không? Bất ngờ

không? Vui

không?