Chương 3: Lão ác bà, cút đi! Đừng có lại gần ta

Vì Tô Ngọc Dung nói phải chăm sóc tốt cho lão tước gia nên trong phòng liền bày hai chiếc giường đối diện nhau, một giường sát tường phía nam, một giường sát tường phía bắc. Cũng may phòng đủ lớn, giữa hai giường có thể kê thêm chiếc bàn rộng rãi.

Về già, Tô Ngọc Dung thích yên tĩnh, hạ nhân trong viện cũng rất ít, trừ A Du có thể cùng nàng nói chuyện tuổi già ra thì người hầu hạ cũng chỉ có ba đại nha đầu thiếp thân là Tiểu Cửu, Hòe Nhi và Tĩnh Vân.

Đây là ba đại nha đầu đắc lực bên người nàng, nàng tiếc ba bảo bối như hoa như ngọc này,

không

nỡ để chúng

đi

hầu hạ lão nhân đáng chết kia ăn uống tiểu tiện.

Vì thế nàng hạ lệnh cho quản gia đưa tới tám nha đầu hiểu chuyện, chia làm hai ca ngày đêm, mỗi ca bốn nha đầu thay phiên hầu hạ lão gia hỏa kia.

Trước khi trời tối, trong phòng cùng gian ngoài đều đã bài trí ổn thỏa. Ngoài đại sảnh, Tô Ngọc Dung cho người làm đem những vật dụng

không

cần thiết cất

đi, sau đó kê thêm một chiếc giường mềm cạnh cửa sổ, bên giường đặt một chiếc bàn,

trên

bàn bày lư hương, chung trà, bình hoa. Nàng quyết

định sau này ban ngày

không

có việc sẽ ở chỗ này giết thời gian, buổi tối sẽ trở lại phòng ngủ.

Qua một chốc, cơm chiều được dọn lên, ba mặn sáu nhạt hai canh, cơm, bánh, cháo đều đủ. Răng của nàng

không

tốt nên đồ ăn

trên

bàn cũng đều lấy mềm mại là chính. A Du cũng đã lớn tuổi, cứ đến hoàng hôn sẽ ra phủ về nhà nên người hầu hạ chính bên người nàng chính là Hòe Nhi.

Sau khi thay phiên buổi tối, bọn nha hoàn hầu hạ Phong Vu Tu đều chờ ở trong phòng, thời thời khắc khắc đều nhìn kĩ lão tước gia

đang

nằm

trên

giường. Chỉ cần lão tước gia hơi há miệng, kêu một tiếng, bọn nha hoàn lập tức

đi

làm việc.

Một người bưng chung trà, một người

đi

lấy tã, một người xốc chăn lên xem có phải lão gia tiểu tiện hay

không, một người nhanh chóng

đi

chuẩn bị nước ấm để rửa sạch.

Phong Vu Tu tức giận trừng mắt nhìn nha đầu rót nước cho hắn, xốc chăn cưởi quần thay tã, cuối cùng nha đầu còn lau rửa mông ….

Hắn muốn chết, vạn phần vạn phần muốn chết.

Hắn vốn là tước gia, một thân nam nhi bảy thước,

đỉnh thiên lập

địa. Vậy mà giờ phải lưu lạc đến bước đường này, một chút tôn nghiêm cũng

không

có. Sống như vậy so với chết còn thống khổ hơn vạn phần.

Nhưng mà giờ ngay cả chết hắn cũng làm

không

được, toàn thân trừ hai tròng mắt có thể di động thì đều

không

thể nào cử động được, đến cả việc cắn lưỡi tự sát hắn cũng

không

làm được, quả thật là bi ai!

Hòe Nhi bưng cho nàng một chén canh cá, nhìn bên trong thấy nha hoàn hầu hạ

đang

mang một chiếc đệm mới

đi

vào bèn thấp giọng hỏi: “Lão phu nhân, Lão tước gia cũng nên dùng cơm, ngài thấy lão tước gia nên ăn gì thì thích hợp ạ?”

Tô Ngọc Dung nhìn

trên

bàn bày đầy đồ ăn, đều được làm rất tốt, thực hợp khẩu vị của nàng. Ánh mắt nàng dạo qua một vòng, dừng ở chén cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc.

Tuy rằng nàng vào Phong Vu Tu

không

có tình cảm phu thê, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, đồ ăn mà Phong Vu Tu ghét nhất chính là trứng vịt Bắc Thảo. Hắn luôn cảm thấy thứ này thật ghê tởm, từ trước tới nay cũng

không

chịu ăn 1 chút nào.

Tô Ngọc Dung chọn xong, híp mắt cười, chỉ vào chén cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc nói: “Hòe Nhi, cháo này có thịt, có trứng, lại mười phần mềm mại,

không

những tốt cho thân thể còn tốt cho dạ dày, mau kêu nha đầu ở bên trong mang vào cho Lão tước gia ăn”.

Hòe Nhi

không

rõ lắm sở thích của Phong Vu Tu. Thực ra Phong Vu Tu rất lâu cũng chưa ở chính viện dùng cơm, cho nên nghe vậy liền xoay người, kêu nha đầu bên trong đến mang chén cháo vào.

Nha đầu bưng cháo đến trước mặt Phong Vu Tu, vừa múc một muỗng để bên môi của Lão tước gia liến thấy hắn trợn tròn mắt làm cho người khác vô cũng sợ hãi. Nha hoàn tay run lên, suýt chút nữa làm đổ cháo.

Phong Vu Tu sắp tức chết, hắn trợn mắt trừng nha hoàn: Ta

không

ăn thứ ghê tởm này, đổi món khác, mau đổi món khác cho ta!

Quan trọng là nha hoàn

không

hiểu ý của hắn, nàng còn tưởng rằng là nóng, đặt bên môi thổi thổi, lại đem thìa cháo đút vào cái miệng bị lệch,

không

khép lại được của lão tước gia. Nhưng nháy mắt sau, cháo vừa đút vào đã bị nhổ ra, cháo liền chảy vào

cổ áo của hắn, hắn ghê tởm đến thiếu chút ngất xỉu.

Nha hoàn đứng bên cạnh liền lấy khăn đến lau. Nha hoàn bưng cháo thấy đã lau khô thì tiếp tục đút cháo, nhưng đút cháo vào nhất

định lão tước gia sẽ nhổ ra. Cứ như vậy rất nhiều lần, Phong Vu Tu vẫn

không

chịu ăn một ngụm, nằm im mắt trợn tròn.

Nha hoàn Tiểu Lương

không

có cách nào đành phải khóc lóc bưng chén cháo ra ngoài thưa chuyện với Tô Ngọc Dung: “Lão phu nhân, đều do nô tỳ vô dụng, Lão Tước gia

không

ăn cháo nô tỳ đút … Ô ô …”

Tô Ngọc Dung vừa ăn cơm xong,

đang

uống trà tiêu thực, thấy Tiểu Lương bị Lão Tước gia giận sợ đến rơi nước mắt, trong lòng cười sung sướng nhưng

trên

mặt lại ra vẻ u sầu nói: “Lão Tước gia từ trước tới nay là người kiên cường sắt đá,

không

chịu ăn chắc là do chưa chấp nhận sự thật này,

đang

muốn tuyệt thực …”

Tiểu Lương lau nước mắt, dùng sức gật đầu, vạn phần tán đồng với ý kiến của Tô Ngọc Dung.

“Đừng khóc, ta biết ngươi là một nha đầu tốt, chuyện này

không

trách ngươi, ngươi đưa cháo cho ta, ta

đi

đút cho lão gia”. Nói xong nàng liền chậm chạp đứng dậy, nhận chén cháo trong tay Tiểu Lương rồi vào nội thất.

đi

tới mép giường, nàng thấy Phong Vu Tu trừng đôi mắt tràn ngập tơ máu, trong lòng

không

khỏi tràn ngập hả giận cười

không

dứt, lại làm ra vẻ đau lòng nói: “Ngài nói có phải ngài muốn tuyệt thực? Tiểu Lương đút cháo cho ngài ngài

không

uống, lại còn dọa hài tử khóc! Hiện giờ ngài đã thành như vậy rồi, tuyệt thực cũng

không

phải biện pháp, tục ngữ nói, chết tử tế cũng

không

bằng sống. Mau nghe lời, ăn hết chén cháo này

đi.”

Nàng vừa nói vừa múc một muỗng cháo đút vào miệng Phong Vu Tu, quả nhiên hắn giận dữ trợn tròn đôi mắt, ánh mắt đó như

đang

nói: Lão ác bà, ta biết ngươi

cố ý bắt ta phải ăn thứ ghê tởm đó, ta tuyệt đối

không

khiến ngươi hài lòng! Dù đói chết ta cũng

không

ăn.

Tô Ngọc Dung nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của hắn, híp mắt cười lạnh. Khi còn trẻ, ngươi vì tiểu thiếp mà

không

ít lần làm ta tức giận. Bây giờ mới chỉ cho ngươi ăn chén cháo mà ngươi

không

thích thôi vậy mà ngươi đã tức giận muốn chết. Ta nhất

định phải cho ngươi ăn, xem ngươi có thể gây khó dễ gì được cho ta: “Tiểu Lương,

đi

lấy một chiếc muỗng dài ra đây”.

Sau một lát, Tiểu Lương vừa cầm một chiếc muỗng bạc được làm dài phần tay cầm dâng lên Tô Ngọc Dung vừa có chút nghi hoặc nhìn nàng.

Tô Ngọc Dung thấy Phong Vu Tu dường như hiểu nàng muốn làm gì, híp mắt lạnh lùng cười: “Tiểu Lương, ta lấy muỗng đè đầu lưỡi của lão gia, ngươi nhân lúc đó đút cháo, ngươi hiểu

không?”

Tiểu Lương gật gật đầu, bưng chắc chén cháo, tư thế như muốn nói nàng đã chuẩn bị tốt.

“A! A!” Phong Vu Tu nhìn muỗng dài trong tay Tô Ngọc Dung, hận

không

thể dùng ánh mắt giết chết nàng! Lão ác bà, cút

đi! Đừng có lại gần ta.

Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn cười, biểu tình

trên

khuôn mặt trong nháy mắt chuyển thành bi thương “Lão Tước gia, ta biết trong lòng ngài khó chịu, nhưng dù sao thì vẫn phải ăn cơm, nào ngoan, há miệng, a ~ ~ “.

Tô Ngọc Dung vừa nói vừa dùng tay hung hăng nắm cằm, đem muỗng bạc dài nhét vào miệng Phong Vu Tu, dùng sức đè nặng đầu lưỡi của hắn: “Tiểu Lương, mau lên”.

Chỉ một lát, một chén cháo đã bị đút hết sạch, Tiểu Lương vui sướng nhìn Tô Ngọc Dung: “Vẫn là cách của Lão phu nhân hay, nếu

không

sợ Lão Tước gia sẽ đói lả mất thôi!”

Phong Vu Tu sớm bị tức chết: Đại gia

không

đói bụng! Đại gia muốn nhổ ra! Muốn nhổ hết ra!

Tô Ngọc Dung tươi cười nhìn Phong Vu Tu

đang

đem toàn bộ sự phẫn nộ tập trung nơi tròng mắt, cầm khan tay săn sóc lau khóe miệng cho hắn: “Tuy rằng phương pháp có chút thô lỗ, nhưng để Lão Tước gia có thể khỏe hơn, ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, hy vọng Lão Tước gia có thể hiểu sự khổ tâm của ta.”

Tiểu Lương cảm động rớt nước mắt: “Lão phu nhân đừng lo lắng, Lão Tước gia nhất

định có thể hiểu tâm ý dụng tâm lương khổ của ngài”.

Nội tâm Phong Vu Tu thời khắc này

đang

kêu gào: Tiểu Lương ngươi thật sự quá ngu ngốc! Quá đần độn! Tô Ngọc Dung mà dụng tâm lương khổ sao? Có mà tâm

địa rắn độc! Kịch độc ấy!

Tác giả có điều muốn nói: Cứ đúng sáu giờ, mỗi ngày mở mắt ra liền thấy sự đổi mới, ta

yêu

mọi người quá

đi.

P/s: Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người. Hi hi hi.

Nhìn thấy thông báo có người like bài viết của mình, mình vui lắm luôn. Yeah!!!!!!!

)