Chương 17

Nhan Hoài Ẩn cứ nghe. Trương Tiểu Ngưu nói khô cả miệng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhan Hoài Ẩn đang nhìn mình, trong mắt chứa đầy ý cười.

Gã sai vặt áo nâu còn tưởng vị tiên sinh này mới đến thành Triều Hoa nên chẳng biết gì, giọng điệu càng thêm sốt sắng: "Nhan tiên sinh, đó chính là Cửu Thiên Tuế!"

Nhan Hoài Ẩn chậm rãi ừ một tiếng: "Lúc ta bị bệnh, người đưa thuốc cho ta là Cửu Thiên Tuế đúng không?"

Trương Tiểu Ngưu bất ngờ trước câu hỏi của y, “a” một tiếng rồi mới trả lời: "Vâng, Cửu Thiên Tuế tặng một cây nhân sâm rất lớn."

"Vậy Nam Dương Hầu tặng cái gì?" Nhan Hoài Ẩn lại hỏi.

Trương Tiểu Ngưu mân mê ngón tay, hồi tưởng một chút: "Hầu gia đưa tới một hộp Hắc Kỷ Tử dại."

"Được." Nhan Hoài Ẩn cười, đưa tay xoa đầu Trương Tiểu Ngưu: "Vậy ngươi giúp ta tặng Hắc Kỷ Tử cho Cửu Thiên Tuế đi."

Trương Tiểu Ngưu đã mười ba tuổi nhưng chưa từng được xoa đầu dịu dàng như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cũng không so đo cái gì Cửu hay không Cửu Thiên Tuế nữa: "Nhan tiên sinh, ngài muốn tặng luôn ạ?"

"Ừm." Nhan Hoài Ẩn âm thầm tính thời gian, gật đầu cười nói: "Phải nhớ kỹ, không được xóa ký hiệu của phủ Nam Dương Hầu trên hộp."

Nhan Hoài Ẩn nói nghiêm túc: "Cũng không cần bọc lại, ngươi chỉ cần cầm đi tặng, phải đảm bảo là ai đi ngang qua cũng nhìn thấy ký hiệu phủ Nam Dương Hầu trên hộp."

"Ta sắp chuyển qua dó." Nhan Hoài Ẩn dặn dò xong bèn nở nụ cười trong trẻo: "Việc đầu tiên đương nhiên là phải tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm."

Trương Tiểu Ngưu vẫn luôn vâng theo lời dặn dò của y, cho nên buổi sáng hắn đưa hộp Hắc Kỷ Tử dại kia đến phủ Cửu Thiên Tuế. Đến trưa, Nam Dương Hầu đã biết Hắc Kỷ Tử dại của phủ mình đã bay vào phủ Thiên Tuế.

Ba năm qua, ruồi bọ ở phủ Nam Dương Hầu và Phủ Thiên Tuế gặp nhau cũng nhổ nước bọt, hiện giờ vì cái hộp Kỷ Tử mà cả phủ bị chê cười. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, sảnh chính của phủ Nam Dương Hầu lạnh đến mức làm người ta có thể chết cóng.

Nam Dương Hầu ngồi trên ghế chính, nếp nhăn nơi đuôi mắt thật sâu, thỉnh thoảng còn giần giật.

Chu Lương cúi đầu đứng ở bên cạnh ông ta, thỉnh thoảng ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn khóe mắt hoạt bát đáo để của dượng mình.

Nam Dương Hầu không nói lời nào, mắt thấy bầu không khí sắp đóng băng, Chu Lương cắn răng một cái, không sợ chết nói: "Dượng bớt giận, có lẽ Nhan Hoài Ẩn mới đến, cũng không hiểu quan hệ trong Đế Đô này mà thôi."

"Đầu tiên là nói đỡ cho Cố Hoàn Sơn, không coi Giang Liễm ra gì." Nam Dương Hầu cười lạnh một tiếng: "Lúc y bệnh, nhiều người tặng quà cho y như vậy, hiện giờ y chỉ trả lễ cho cẩu tặc Giang Liễm kia."

"Y chỉ làm theo sở thích của bản thân, không có quy tắc. Tây Bắc Cựu Bộ phái một người ngu xuẩn như vậy đến Đế Đô để đối phó với bệ hạ, thật là nực cười."

Chu Lương ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng vậy, dượng nói rất đúng."

"Chỉ là..." Nam Dương Hầu lạnh lùng nói: "Cũng thật đáng chết."

Chu Lương há miệng phụ họa: "Đúng đúng đúng, dượng nói rất hay."

Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát, Nam Dương Hầu chịu không nổi nữa, ông ta cầm chén trà trong tay ném xuống chân Chu Lương.

Đồ sứ vỡ tan tành bên chân Chu Lương, nước trà nóng hổi làm ướt vạt áo và giày gấm của hắn ta. Chu Lương bị hoảng sợ, đầu gối theo bản năng cong lên, lập tức quỳ xuống thảm Ba Tư đắt tiền dưới chân.

Tiếng quát lớn của Nam Dương Hầu vang lên trên đỉnh đầu hắn ta: "Đồ vô liêm sỉ! Chỉ biết khom lưng gật đầu, không có tí chủ kiến nào, sao bản hầu làm dám giao chuyện quan trọng cho ngươi xử lý đây!"

Chu Lương run rẩy quỳ dưới chân ông ta, mở miệng nói: "Tiểu chất ngu dốt, thật sự không thể làm chuyện..."

Còn chưa nói xong, một chiếc ly khác đã vỡ tan tành bên chân, thậm chí lần này nước trà còn văng lên má hắn ta.

"Chuyện lớn, cũng muốn vì dượng mà góp một chút sức lực!" Sự nhanh trí trong cuộc đời của Chu Lương đều dùng để đối phó với người dượng vui buồn thất thường của mình, hắn ta còn đầy kinh nghiệm nhanh chóng đổi lời: "Dượng muốn gϊếŧ Nhan Hoài Ẩn kia sao? Về chuyện này, tiểu chất có quen biết vài người."

Nam Dương Hầu nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn không được nên cầm cái bình còn sót lại trên bàn đập vào đầu đứa cháu trai ngu ngốc, cắn răng nói: "Ngày mai bản hầu mở tiệc mời Nhan Hoài Ẩn, ngươi cũng đi theo."

Tâm trạng của Nam Dương Hầu không tốt, nhưng ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.

Lầu Đài Hoa là quán rượu lớn nhất trong thành Triều Hoa, vòm đấu mười bảy tầng giống như một con chim đang dang rộng đôi cánh được sơn mài đỏ rực.

Bên cạnh tòa nhà là hai con kênh, ở giữa trồng đầy sen, hai bên bờ cũng trồng đầy đào mận cùng với một vài cây lê hạnh.

Trước cổng chính của lầu Đài Hoa, vô số dải lụa đan xen với hoa tung bay tạo nên cảnh tượng phồn hoa lộng lẫy.

Gã sai vặt nhanh nhẹn đi theo Nhan Hoài Ẩn xuyên qua từng tấm rèm xanh biếc, đi tới trước cửa một nhã gian gần cửa sổ.

Nhan Hoài Ẩn đẩy cửa nhã gian ra thì thấy Nam Dương Hầu Trần Tiết Nghĩa ngồi trên ghế chủ vị.

Nam Dương Hầu nhìn thấy Nhan Hoài Ẩn đến bèn đứng lên, cao giọng cười nói: "Vị này chính là Nhan Hoài Ẩn Nhan đại nhân sao? Quả thật tuấn tú lịch sự giống như tiểu chất nói."

Nếp nhăn trên mặt ông ta như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, ông ta nở nụ cười chào đón, chỉ vào chỗ ngồi bên trái, cười nói: "Nhan đại nhân ngồi đây."

Nhan Hoài Ẩn nhìn quanh nhã gian một vòng trước, phát hiện bên trong nhã gian này chỉ có hai người —— Nam Dương Hầu cùng Chu Lương, còn lại cũng chỉ có một ít người hầu đứng phía sau bọn họ, không còn ai khác nữa.

Nhìn xong rồi, Nhan Hoài Ẩn mới nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống.

Thanh niên chậm rãi nói: "Chắc Hầu gia lớn tuổi nên thị lực kém, bộ dáng ta như vậy, thật sự là không xứng với từ “tuấn tú lịch sự”."

Động tác ngồi xuống của Nam Dương Hầu nhất thời cứng đờ, may mà ông ta ở thành Triều Hoa nhiều năm nên đã từng gặp đủ loại người, chỉ giật mình một chút, ý cười trên mặt cũng chưa đổi: "Nhan đại nhân khí chất như tùng, đương nhiên xứng đáng gọi là tuấn tú lịch sự."

Ông ta chỉ sợ Nhan Hoài Ẩn tiếp tục “miệng chó không nhả được ngà voi” nên vội vàng nói với gã sai vặt bên cạnh: "Còn không mau lên món."

Thúc giục gã sai vặt xong, Nam Dương Hầu quay sang cười với Nhan Hoài Ẩn nói: "Đồ ăn mùa hè của lầu Đài Hoa là tuyệt nhất, Nhan đại nhân có thể nếm thử." Gã sai vặt nhận lệnh vội vàng rời đi, một lát sau, cửa nhã gian bị đẩy ra, một loạt thị nữ áo xanh chậm rãi tiến vào nhã gian, trong tay mỗi người bưng một cái hộp gỗ màu đỏ, đều tăm tắp để đầy cả bàn.

Nhan Hoài Ẩn vừa rồi còn có vẻ không hứng thú, lúc này y đảo mắt sang một bên, vô cùng thích thú quan sát tất cả những thứ này.

Thật ra, tuy y là Thái tử nhưng lại chưa từng vào lầu Đài Hoa sang trọng này ăn cơm.

Các món ăn của lầu Đài Hoa đều được trang trí trong hộp gỗ lim, chỉ có đường, đậu xanh, đá tuyết và nước lạnh được phục vụ trong chén lưu ly màu đỏ.

Nam Dương Hầu tự tay bưng chén lưu ly bốc hơi lạnh đến trước mặt Nhan Hoài Ẩn, khách khí nói: "Nước lạnh này có thêm cam thảo, chỉ có ở mỗi lầu Đài Hoa, Nhan tiên sinh nếm thử xem?"

Ông ta đổi xưng hô từ Nhan đại nhân thành Nhan tiên sinh, thế mà lại hàm chứa chút ý tứ muốn cùng Nhan Hoài nói chuyện tử tế.

Thị nữ đưa thức ăn cùng gã sai vặt hầu hạ đều thông minh lui xuống, trong nhã gian đảo mắt cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt xuống, đưa tay cầm thìa nhỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng chọc đậu xanh trong chén, lại không khách sáo nói: "Sức khỏe của ta không tốt, không thể ăn đồ lạnh, ta sẽ không ăn."

"Vậy món giò lát này cũng rất ngon miệng." Nam Dương Hầu hiểu ý: "Nhan tiên sinh là người Tây Bắc, chắc chưa từng thử qua."

Nhan Hoài Ẩn ngước mắt cười: "Ta không thích ăn thịt lợn."

Một bàn tay ở dưới gầm bàn của Nam Dương Hầu đã siết thành nắm đấm, Chu Lương ở bên cạnh để ý quan sát, thấy vậy bèn vội vàng tiến lên, rót cho Nhan tiên sinh như bị dở người này một ly nước, bắt đầu hòa giải: "Tiên sinh uống trà, uống trà."

Bưng ly nước lên, lúc này Nhan Hoàn Ẩn mới hơi buông lớp vỏ bọc gai góc khắp người xuống, tạm thời bình tĩnh lại.

Y nhấc mí mắt, nhìn về phía Nam Dương Hầu, lộ vẻ mặt “có việc thì mau nói”.

Da thịt trên má Nam Dương Hầu co giật một chút, cuối cùng ông ta vẫn đặt chữ nhẫn lên đầu, ôn hòa cười nói: "Bản hầu đã từng gặp Triệu đại tướng quân vài lần, nhưng mấy chục năm không gặp lại, tiên sinh cũng từ Tây Bắc Cựu Bộ đến, Triệu đại tướng quân vẫn khỏe chứ?"

Ông ta không nghe được một câu trả lời nào.

Lúc này, dường như Nhan Hoài Ẩn đột nhiên hứng thú với món ăn trên bàn, y xắn tay áo lên cầm đũa, vươn tay gắp rau diếp xanh tươi trong hộp gỗ lim, cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Nam Dương Hầu hay không.

Tận đến khi lửa trên đầu Nam Dương Hầu cao hơn ánh mặt trời bên ngoài, Nhan Hoài Ẩn mới ung dung nói: "Không phải Hầu gia cũng sống tốt sao, xem chừng Triệu đại tướng quân cũng không chết được."

Nam Dương Hầu hít sâu.

"Nhan tiên sinh lần này tới làm thiếu phó cho Thái tử điện hạ." Ông ta cắn răng nói: "Triệu đại tướng quân có dặn dò tiên sinh cái gì không?"

Nhan Hoài Ẩn buông đũa.

Y ghé mắt nhìn Nam Dương Hầu, trong mắt hàm chứa ý cười không rõ.

Khi nãy bộ dáng của y kiêu căng đến mức chẳng để ai vào mắt, nhìn thế nào cũng giống như người vô dụng, nhưng bây giờ đôi mắt đen láy nhìn về phía Nam Dương Hầu. Đối diện với nụ cười của y, Nam Dương Hầu cảm thấy khó chịu mà không biết tại sao: "Trên mặt bản hầu có gì sao?"

"Không phải." Nhan Hoài Ẩn cười khanh khách: "Chỉ là thuộc hạ không nghĩ tới Hầu gia thẳng thắn như vậy."

Ý cười trên mặt Nam Dương Hầu thu lại.

"Hầu gia muốn biết cái gì?" Nhan Hoài Ẩn nhẹ giọng nói: "Là muốn biết Triệu tướng quân dặn dò ta phụ tá thái tử đoạt vị như thế nào, để cho tương lai của Tây Bắc Cựu Bộ ở trước mặt đế vương sẽ xán lạn. Hay là muốn biết tướng quân lệnh cho ta đến thành Triều Hoa làm gián điệp, để hắn có ngày huy binh lên phía Bắc, phản lại Đại Tề này, tự mình xưng vương xưng đế?"

Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong nhã gian, sắc mặt Nam Dương Hầu cũng dần u ám theo lời nói của y. Đợi đến khi Nhan Hoài Ẩn nói xong chữ cuối cùng, ông ta vỗ mạnh lên bàn, râu ria cũng run rẩy: "Nhan Hoài Ẩn, ngươi có biết ngươi đang nói lời đại nghịch bất đạo không?”

"Tước vị của Hầu gia là do Minh Thắng Đế của tiền triều phong cho." Nhan Hoài Ẩn mặt không đổi sắc: "Một tướng không thể có hai chủ, hôm nay Hầu gia hô to vạn tuế với Thánh thượng, vậy mà cũng không biết xấu hổ nói với thuộc hạ bốn chữ “đại nghịch bất đạo”?"

Mắt thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của Nam Dương Hầu đã run bần bật, dáng vẻ như sắp ngất đi, lúc này Nhan Hoài Ẩn mới thu bớt vẻ kiêu ngạo, cong mắt nói: "Hầu gia, thuộc hạ không người thân lại không có người quen, chẳng việc gì phải sợ cho nên dám nói những lời đại nghịch bất đạo. Nhưng phía sau Hầu gia còn có cả dòng họ, nhất định phải cẩn thận lời nói và hành động của mình."

Nhưng dường như y nói thế cũng không an ủi được Nam Dương Hầu cái gì.

Nam Dương Hầu Trần Tiết Nghĩa, cái gì cũng tốt, chỉ là quá coi trọng dòng tộc. Sau khi trở thành Hầu gia, chỉ cần con mèo con chó nào họ Trần cũng có thể vào Trần phủ chia một chén canh.

Sau khi nổi giận, Nam Dương Hầu nhếch miệng cười một tiếng: "Nhan đại nhân nói mình không thân thích không người quen, sao vừa đến thành Triều Hoa đã quà cáp qua lại cùng Cửu Thiên Tuế vậy."

Nhan Hoài Ẩn cảm nhận được ông ta đang nói mát, nhất thời cảm thấy cho Nam Dương Hầu làm Hầu gia đúng là uổng phí, loại người như vậy nên tỏa sáng cùng với đám thái giám mới phải..

Đương nhiên Nhan Hoài Ẩn biết Giang Liễm tặng quà cho y là có ý gì.

Nghe nói trong ba năm này, Cửu Thiên Tuế đã nuốt hơn phân nửa đại doanh Giang Bắc. Hôm y tới đế đô đã thấy Giang Liễm cùng Mạnh Tĩnh Huyền thân thiết, chắc là bởi vì hắn thèm muốn binh quyền dưới tay cha Mạnh Tĩnh Huyền đây mà.

Mà tặng quà cho mình, đương nhiên là cũng có chủ ý với binh quyền Tây Bắc Cựu Bộ.

Hắn có chủ ý với binh quyền Tây Bắc, Nhan Hoài Ẩn cũng vui vẻ mượn món quà của hắn để dẫn Nam Dương Hầu mắc câu.

Mắt thấy mục đích chọc tức Nam Dương Hầu trong bữa tiệc lần này đã thành, Nhan Hoài Ẩn cũng không muốn tiếp tục ở lại, y bèn ra sức lấy cớ: "Đương nhiên là thuộc hạ thấy Cửu Thiên Tuế là nhân tài, có lòng ngưỡng mộ ngài ấy nên mới tặng quà."

Nam Dương Hầu cười khẩy trước những lời nịnh bợ của y.

Ông ta chậm rãi cong hai mắt, giống như tướng sĩ trên chiến trường rốt cuộc đã nắm chặt binh khí, nhìn Nhan Hoài Ẩn cười nói: "Nếu Nhan tiên sinh ngưỡng mộ Cửu Thiên Tuế như vậy, tất nhiên bản hầu phải giới thiệu giùm."

Nhan Hoài Ẩn chậm rãi đứng thẳng người nhìn về phía ông ta.

Nam Dương Hầu nói với Chu Lương bên cạnh: "Nguyên Kết, ngươi đi nhã gian cách vách mời Cửu Thiên Tuế qua đây, nói bản hầu mời hắn có việc."

Chu Hàn lâm thân là thần tử Đại Tề, vừa rồi nghe lời đại nghịch bất đạo về việc đoạt vị, tròng mắt còn không dám động đậy, lúc này nghe thấy có thể đi ra ngoài bèn vội vàng gật đầu đồng ý, nhanh chóng chạy về phía vòng tay của Cửu Thiên Tuế.

Lúc này Nam Dương Hầu mới vui vẻ chuyển sang nói với Nhan Hoài Ẩn: "Nhan đại nhân chờ một chút, Cửu Thiên Tuế sẽ đến ngay."

Nhan Hoài Ẩn chậm rãi dựa lưng vào thành ghế, nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay dưới ống tay áo rộng, khẽ cười: “Mấy chuyện lặt vặt này Hầu gia hiểu biết rõ quá nhỉ.”

Khi Mạnh Tĩnh Huyền bước vào nhã gian của Nam Dương Hầu, cái nhìn thấy chính là một hình ảnh hai bên giằng co như vậy.

Nam Dương Hầu vẻ mặt tươi cười ngồi ở ghế chủ vị, mà Nhan tiên sinh ở Tây Bắc thì ngồi ở bên cạnh, mi mắt rũ xuống làm cho người ta không nhìn rõ biểu cảm.

Thấy Nam Dương Hầu ngẩng đầu, tiểu công tử áo gấm dẫn đầu cười nói: "Hầu gia thật có nhã hứng, lần này đi gọi ta cùng chưởng ấn tới, có phải biết phần nộm đu đủ cuối cùng đã bị ngài gọi nên mới đặc biệt đi gọi bọn ta đến nếm thử không?"

Nam Dương Hầu cười to, nói: "Không phải vậy, một món nộm đu đủ sao xứng với Cửu Thiên Tuế?"

Nhìn Nhan Hoài Ẩn nhíu mày, Nam Dương Hầu gằn từng chữ nói: "Hiền chất không biết, Nhan đại nhân từ Tây Bắc ngưỡng mộ Cửu Thiên Tuế không thôi. Nếu đã thế, hôm nay vừa vặn Cửu Thiên Tuế cũng đang ở lầu Đài Hoa, bản hầu sẽ làm chủ cho Nhan đại nhân gặp mặt Cửu Thiên Tuế để bày tỏ lòng ngưỡng mộ."

Ông ta nói xong một tràng giang đại hải mà vẫn không thấy bóng dáng Giang Liễm, giờ mới nhớ ra để hỏi: "Cửu Thiên Tuế đâu?"

Từ lúc Mạnh Tĩnh Huyền nghe nói như vậy, trong lòng đã biết chỉ sợ là hôm nay mặt mũi Nam Dương Hầu không thể giữ được. Nhưng hắn ta càng không dám không nghe theo lời dặn dò của Giang Liễm, vì thế chỉ có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất mà nói: "Hầu gia, thật không khéo, chưởng ấn nói có chuyện gì Hầu gia tự đi tìm ngài ấy là được, ngài ấy không muốn đến."

Bầu không khí thoáng chốc rơi vào im lặng.

Nam Dương Hầu không ngờ Giang Liễm lại nói như vậy, ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cho ông ta, rốt cuộc nhịn không được, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Ngay lúc bầu không khí đang cứng ngắc, Nhan Hoài Ẩn lại có động tác.

Mạnh Tĩnh Huyền nhạy bén nhận ra nên lập tức nhìn về phía vị Nhan tiên sinh này, nghĩ thầm sau khi y nói xong, mình phải tiếp lời như thế nào mới có thể tạo bậc thang đi xuống.

Nhan Hoài Ẩn quay đầu, giọng điệu thành khẩn hỏi Nam Dương Hầu: "Hầu gia, có thể mang cái chén trong lầu Đài Hoa này đi không?"

Không đợi Nam Dương Hầu trả lời, y đã tự mình nói: "Hầu gia có tiền như vậy, coi như mời hạ quan đi."

Mạnh Tĩnh Huyền: "..."

Người này điên à.

Nhan Hoài Ẩn cẩn thận cầm lấy chén lưu ly trước mắt giống như lấy được bảo bối rồi đứng dậy, dường như không cảm nhận được bầu không khí xấu hổ lúc này, còn chậm rãi nói: "Hầu gia, Mạnh tiểu công tử, các người tiếp tục tán gẫu, kẻ hèn này đi trước."

Y chậm rãi xoay người ra ngoài nhã gian, vừa lúc đυ.ng mặt Chu Lương đang chạy về. Chu Lương nhìn chén lưu ly y đang cầm, kinh ngạc nói: "Không phải ngươi không ăn được đồ lạnh sao?"

Sao bây giờ còn lấy cái chén đi?!

Nhan Hoài Ẩn ôn nhu nói: "Nếu ta không ăn thì chẳng phải sẽ lãng phí sao."

Chu Lương bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng đúng, đúng là quá lãng phí, nhớ năm đó ta ở phía Bắc..."

Thanh âm phẫn nộ của Nam Dương Hầu từ bên trong truyền đến: "Nghiệp chướng! Còn không mau quay lại!"

Vừa nhìn Nhan Hoài Ẩn là biết y bị dở người, cháu trai ngu xuẩn này của ông ta cũng bị lây cái bệnh ấy!

Chu Lương câm nín, cúi đầu ngoan ngoãn lăn vào.

Nhan Hoài Ẩn thản nhiên đi ra khỏi nhã gian, y cầm chén lưu ly nhỏ của mình, đi xuyên qua hành lang. Tới đoạn cầu thang cuối cùng, y dừng bước khi đi qua một nhã gian khác.

Là một nhã gian yên tĩnh, cửa sơn màu đen, hiện giờ đang lộ ra một khe hở đủ để cho Nhan Hoài Ẩn nhìn thấy một vài hình ảnh bên trong.

Nam nhân áo trắng như màu cá bạc ngồi trên ghế chủ vị, vừa lúc Nhan Hoài Ẩn có thể nhìn thấy hắn qua khe hở.

Hắn nhíu mày, đang nghe tiểu thái giám áo nâu bên cạnh giải thích gì đó, góc độ này khiến đôi lông mày của hắn đặc biệt sắc bén, làm nổi bật ngũ quan góc cạnh hơn so với người khác, nhìn như một thanh kiếm nửa giấu trong vỏ.

Nhan Hoài Ẩn mới nhìn một cái mà hắn đã cảm giác được, lập tức ngước mắt nhìn sang y.

Một thái giám cần gì phải đẹp đến vậy, nhìn không giống nô bộc khúm núm nịnh bợ, ngược lại có khí chất quyết tuyệt như có thể tận diệt đế đô.

Nhan Hoài Ẩn thấy hắn nhìn qua, y nghĩ gì đó rồi mỉm cười với Giang Liễm đang lạnh mặt.

Giang Liễm vừa ngước mắt lên đã thấy Nhan Hoài Ẩn cười với hắn. Trên môi Nhan Hoài Ẩn có chút nước khiến y thoạt nhìn có chút dịu dàng. Giang Liễm chỉ liếc một cái là đã hiểu lý do lúc nãy vì sao Nam Dương Hầu lại cho người mời hắn đi qua nói chuyện.

Người này nào có dễ bắt nạt như vẻ ngoài.

Có trận gió thổi vào cuốn tay áo rộng của thanh niên bên ngoài nhã gian lên, thổi qua đầu ngón tay đang đặt trên cái thìa nhỏ màu xanh biếc, giống như lướt qua một đám tuyết trên cây liễu mùa xuân.

Nhan Hoài Ẩn nở nụ cười nhẹ, như thể hai người là bạn cũ trùng phùng sau nhiều năm chưa gặp. Y hơi cúi đầu: "Cửu Thiên Tuế, hẹn gặp lại.”