Chương 43

Hai ngày sau, gió đông ban đêm thổi khiến hoa lá rơi rụng.

Nhan Hoài Ẩn uống ngụm trà cuối cùng trong một quán trà dọc con đường bên ngoài cổng thành Triều Hoa.

Trời đã tối, cửa thành Triều Hoa đóng từ lúc giờ Tuất canh ba đến giờ Thìn ngày hôm sau mới mở. Trong khoảng thời gian này, trừ có trường hợp khẩn cấp, nếu không thì không được phép mở cửa.

Sau khi cửa thành đóng lại, quán trà gần như đã không còn khách, cả quán chỉ còn lại mỗi Nhan Hoài Ẩn. Y thấy quán sắp đóng cửa bèn đặt tiền trà xuống rồi đứng lên.

Ông chủ nhận tiền trà, cười nói: “Quý khách đi thong thả, thượng lộ bình an.”

Cổng thành giờ Dậu còn chưa đóng, Nhan Hoài Ẩn đi từ trong thành ra, ông chủ nghĩ rằng y muốn đi xa nên mới nói thượng lộ bình an.

Ông nói xong thì thấy Nhan Hoài Ẩn mỉm cười: “Mượn lời tốt của ông.”

Khi y ra khỏi quán, Liên khinh đã chờ ở bên ngoài. Thấy Nhan Hoài Ẩn đến gần, hắn nói nhỏ: “Chủ tử, một canh giờ trước Mạnh Tĩnh Huyền đã ra khỏi biệt viện, đến giờ vẫn chưa về.”

Hắn nói: “Không biết đêm nay hắn ta có về không.”

“Ta biết rồi,” Nhan Hoài Ẩn gật đầu, đi về phía trước: “Đi thôi, chúng ta đến đó đi.”

Dưới gốc cây ngô đồng cách quán trà không xa, có hai con ngựa đang bị buộc lại.

Nhan Hoài Ẩn đi đến chỗ con ngựa, Liên Khinh vội vàng chạy theo phía sau y. Hắn nhìn bầu trời, đêm nay có gió, mây bị thổi như dòng sông màu đen chảy lững lờ, có chút mơ hồ u ám.

Dựa theo kế hoạch vốn có của Nhan Hoài Ẩn, lẽ ra phải đợi thêm hai ngày để chặn nước cờ tiếp theo của Mạnh Tĩnh Huyền, nhưng bây giờ y đã đẩy kế hoạch lên 2 ngày, chỉ mong không xảy ra sự cố nào.

Hai người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lao nhanh ra khỏi thành Triều Hoa.

Ngoài thành Triều Hoa có một vùng sông núi nhỏ cách đó ba mươi dặm có phong cảnh rất nên thơ, cảnh vật bốn mùa tươi đẹp nên các quan viên trong thành đều rất thích xây dựng trang viên, biệt viện tại đây.

Lễ cập kê của Cố Yên lần trước cũng được cử hành ở đây. Khác với lần trước, phong cảnh ở đây vào ban ngày rất đẹp nhưng lại trông hơi đáng sợ khi vào đêm, bốn phía đều là là bóng cây âm u rậm rạp, thậm chí còn rất ít ánh đèn.

Tiếng vó ngựa vang lên trong bóng đêm, hai người Nhan Hoài Ẩn đi vòng qua hơn một nửa thôn trang liền kề, cuối cùng dừng lại trước một cái cái biệt viện nhỏ.

Trong biệt viện không có gì đặc biệt, thoạt nhìn không lớn, thậm chí còn chẳng có một tấm biển hiệu, hai cánh cửa gỗ đóng chặt.

Nhan Hoài Ẩn xoay người xuống ngựa.

Đây là nơi Mạnh Tĩnh Huyền đã ở mấy ngày sau khi ra khỏi khách điếm.

Liên Khinh bám theo hắn ta hồi lâu mới phát hiện cái biệt viện nhỏ ở đây.

Trong viện tối đen như mực khiến người ta nhìn gì cũng thấy khó khăn, điều duy nhất họ có thể chắc chắn là lúc này Mạnh Tĩnh Huyền không ở đây.

Nhan Hoài Ẩn đưa dây cương cho Liên Khinh, nói: “Ngươi đứng canh ở chỗ này, để ta vào xem.”

Liên Khinh nhận dây cương, trịnh trọng nói: “Vâng.”

Hắn như một pho tượng trầm mặc đứng trước hai con ngựa, Nhan Hoài Ấn không phá cửa mà điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng nhảy vào trong sân như một con chim.

Màn đêm trong sân lạnh như nước, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.

Nhan Hoài Ẩn đảo mắt, không đi đến nhà chính, trong sân có hai phòng ở bên trái và phải, y đi tới trước cửa phòng bên trái.

Y thử đấy cửa nhưng không được, cả cửa sổ cũng bị khóa.

Nhan Hoài Ẩn cũng không do dự nhiều, y lôi ra một dây thép mảnh từ trong tay áo, dây thép chui vào trong ổ khóa đồng, nhẹ nhàng xoay 2 vòng rồi có tiếng vang lên, khóa mở.

Cửa mở, phần vạt áo lặng lẽ lướt qua cửa sổ, Nhan Hoài Ẩn như chiếc lá rơi vào trong phòng.

Ánh trăng hiu quạnh theo y vào trong, Nhan Hoài Ẩn nương theo ánh trăng, nhanh chóng đi một vòng quanh phòng.

Khi y vẫn còn là Thái tử, làm việc gì cũng ngay thẳng đường hoàng, bây giờ làm chuyện lén lút mà lại rất có thiên phú, sau một lát đã thành quen.

Phòng bên trái bài trí đơn giản, chắc hẳn là phòng của một hạ nhân, chẳng có cả án thư. Nhan Hoài Ẩn tìm một vòng mà không tìm được đồ vật nào có ích.

Y không nán lại mà đi ra khỏi phòng, đi vào gian còn lại.

Đồ vật trong phòng này đẹp đẽ quý giá hơn rất nhiều.

Mạnh Tĩnh Huyền là một đại công tử được nuông chiều, dù lưu lạc đến biệt viện nhỏ ở ngoại ô cũng vẫn phải đắp chăn gấm.

Trên bàn cạnh mép giường còn vương vãi vài tờ giấy Tuyên Thành, trên đó có chữ viết, Nhan Hoài Ẩn cầm đến bên cửa sổ, nương nhờ ánh trăng để đọc.

Đây toàn là những bức thư rất bình thường, chỉ là do Mạnh Tĩnh Huyền tùy tay viết, không nhìn ra manh mối gì.

Nhan Hoài Ẩn đặt tờ giấy về chỗ cũ, y cũng không quan tâm Mạnh Tĩnh Huyền có phát hiện ra có người đã tới chỗ này không nên đặt bức thư rất tùy tiện, lúc đặt thư xuống thì vừa lúc tay y quẹt qua thứ gì đó.

Nhan Hoài Ẩn khựng lại.

Thứ y vừa chạm vào chỉ là một lư hương có hình chim phượng bình thường được đặt ở góc bàn.

Nắp của lư hương bị văng sang một bên, có thể nhìn rõ tro hương ở bên trong.

Đôi mi dài của Nhan Hoài Ẩn rũ xuống, y dùng đầu ngón tay chạm vào tro bên trong lư hương.

Rất nóng.

Lúc dùng đầu ngón tay gảy tàn hương, vậy mà y lại lấy ra được một ít hương vẫn còn đốm lửa.

Thường thì mọi người sẽ có thói quen dập lư hương trước khi đi ra ngoài, Nhan Hoài Ẩn không hay dùng lư hương nhưng cũng biết chuyện ấy.

Đi ra ngoài mà không dập tắt lư hương thường chỉ có một nguyên nhân– Trong nhà vẫn còn người.

Chính mắt Liên Khinh thấy Mạnh Tĩnh Huyền ra khỏi biệt viện một canh giờ trước, điều này không thể là giả.

Nhan Hoài Ẩn lặng lẽ thu tay, hơi lùi về phía sau một bước.

Y dựa lưng vào cửa sổ, trên mặt không có thay đổi gì, chỉ có đồng tử hơi đảo, nhìn quanh căn phòng chìm trong bóng đêm.

Im ắng, không có người nào.

Sau khi Nhan Hoài Ẩn nhìn xung quanh, y bước từng bước về mép giường.

Cách mép giường khoảng năm bước, Nhan Hoài Ẩn bước nhẹ chân, gần như là không phát ra tiếng động.

Bước đầu tiên, chiếc giường vẫn chìm trong im lặng.

Bước thứ hai…thứ ba đều như thế.

Lúc Nhan Hoài Ẩn bước tới bước thứ tư, chiếc giường không có người bỗng phát ra một tiếng động nhỏ trầm đυ.c. Rõ ràng trên giường không có người nhưng lại giống như có ai đó nằm trên giường đang nhúc nhích.

Khỏi cần bước tới bước thứ năm, Nhan Hoài Ẩn nhanh chóng khom người ngồi xổm xuống, mặt đối diện với giường, vừa cúi đầu xuống thì đã bắt gặp một đôi mắt đang trợn to dưới gầm giường.

Đôi mắt nhìn thẳng, trợn to, con ngươi khẽ run.

Nhan Hoài Ẩn nhẹ giọng nói: “Ra đây.”

Dường như ý thức được mình không thể phản kháng, chỉ lát sau, chủ nhân của đôi mắt bò ra từ dưới gầm giường.

Khi gã ra ngoài, Nhan Hoài Ẩn mới nhìn rõ bộ dạng của gã.

Vậy mà có chút quen thuộc, Nhan Hoài Ẩn suy nghĩ một chút, nhận ra đó là ai.

Chính là gã sai vặt chạy việc cho hắn ta ở phủ Nam Dương Hầu trước đường Phi Yến, đã bị đuổi ra rất nhiều lần.

Gã sai vặt này quả thật có chút thông minh, vừa bò ra đã phản ứng lại ngay.

Gã quỳ rạp xuống mặt đất mỉm cười, hai tay hai chân cùng bò tới bên cạnh Nhan Hoài Ẩn, định ôm chân y xin tha: “Vị công tử này tới đây chắc cũng khát nước rồi, ngài nghỉ ngơi trước nhé, công tử của tiểu nhân ra ngoài rồi, tiểu nhân pha cho ngài ly trà để nhuận họng nhé.”

Nhưng tay gã vừa chạm vào đầu gối Nhan Hoài Ẩn, y đã giơ chân đạp lên bả vai gã một cái, giọng nói lạnh lùng: “Đừng đυ.ng chạm linh tinh.”

Kể từ khi bị Giang Liễm bắt nạt ở khách điếm, y rất ghét người khác chạm vào chân mình.

Gã sai vặt bị đá sang một bên, vai va vào bàn, nhất thời đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất không có phản ứng.

Phải mất một lúc lâu gã mới hồi thần, đang định chống người ngồi dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích, chợt có thứ gì rơi ra khỏi vạt áo đang lỏng ra do bị Nhan Hoài Ẩn đá.

Đồ vật rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.

Nhìn đến thứ vừa rơi ra mặt đất, Nhan Hoài Ẩn còn chưa có phản ứng gì, gã sai vặt đã run lên, nhặt đồ vật nhét vào trong ngực.

Còn chưa kịp nhét vào đã bị Nhan Hoài Ẩn bóp tay.

Gã sai vặt thấy đồ vật trong tay bị Nhan Hoài Ẩn lấy đi, lập tức khóc lóc: “Gia…Công tử…Đây là đồ khi mẹ ta chết để lại cho ta, ngài rủ lòng thương ta với….”

Nhan Hoài Ẩn lấy đồ từ tay gã, nghe vậy thì cười: “Nếu mẹ ngươi mà chưa chết, ngươi nói vậy thì đúng là phí công bà ấy sinh ra ngươi.”

Nhan Hoài Ẩn lấy đồ xong bèn bấm vào cổ tay gã sai vặt, gã chỉ cảm thấy nửa người tê rần, lập tức mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất.

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt nhìn đồ vật trong tay.

Là một khối lệnh bài nho nhỏ bằng ngọc, không có nhiều hoa văn phức tạp, mặt trái có khắc một chữ Đốc sắc sảo được thϊếp vàng.

Không khác mấy so với những lệnh bài bình thường, chỉ là hơi nhỏ, lớn bằng nửa bàn tay.

Nhan Hoài Ẩn vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là cái gì.

Lệnh bài của Tổng đốc Cấm quân.

Nói thật ra thì cũng không được xem như lệnh bài thực sự.

Lệnh bài thật tất nhiên sẽ treo ở bên hông Mạnh Dịch, cái này chỉ có thể miễn cưỡng xem như cái phụ. Trong quân đội Đại Tề, chỉ cần là chức vị từ Thiên Hộ trở lên thì đều sẽ có lệnh bài như vậy.

Nếu là là lệnh bài thật bị mất hoặc bị trộm thì có thể để lấy lệnh bài phụ này dùng tạm trong một khoảng thời gian.

Lệnh bài phụ của Tổng đốc Cấm quân sẽ không điều động được toàn bộ Cấm quân trong thành Triều Hoa nhưng vẫn có thể để điều động được một tiểu đội mấy ngàn người.

Lệnh bài phụ nằm trong tay Mạnh Tĩnh Huyền, Nhan Hoài Ẩn cũng không bất ngờ, không thì hắn ta làm gì có khả năng điều động Cấm quân trong bữa tiệc của quý phi.

Bây giờ lệnh bài ở chỗ của gã sai vặt, chắc là Mạnh Tĩnh Huyền sợ cầm ra ngoài làm việc sẽ đánh rơi nên mới để gã giữ.

Đầu ngón tay Nhan Hoài Ẩn chạm vào lệnh bài.

Điều duy nhất khiến y khó hiểu đã sáng tỏ.

Đây là lệnh bài của Cấm quân, cha của Mạnh Tĩnh Huyền là Tổng đốc Cấm quân Mạnh Dịch, mà thứ nên xuất hiện lúc này nhất mà lại không xuất hiện chính là — phủ Nam Dương Hầu.

Nhan Hoài Ẩn không nhìn lệnh bài treo trên đầu ngón tay, y hơi quay đầu nhìn gã sai vặt đang căng thẳng nằm trên đất nhìn chằm chằm vào tay mình.

Y mà muốn có thứ gì đó thì sẽ không bao giờ thể hiện ra mặt, ngay cả lông mi cũng không thèm chớp. Đôi mắt đen sẫm ướŧ áŧ, từ xa nhìn lại càng giống một con mèo đang phủ phục trong bóng đêm.

Nhan Hoài Ẩn nắm chặt lệnh bài trong tay, cười cong mắt, nói: “Không nghĩ được thì không nghĩ nữa.”

Y cười nói: “Ngươi đi theo ta.”

Gã sai vặt chưa kịp nhận ra y muốn nói gì, chỉ cảm thấy sau cổ đau nhói, ngay sau đó lập tức ngất đi.

Liên Khinh không cần đợi lâu đã thấy Nhan Hoài Ẩn bay xuống khỏi bức tường viện, trên vai vác gã sai vặt đang bất tỉnh.

Giao gã sai vặt cho Liên Khinh, Nhan Hoài Ẩn lên ngựa, cúi đầu nói: "Đi thôi, chúng ta về."

Liên Khinh tuân lệnh vô điều kiện, vừa nghe đã lập tức lên ngựa chạy theo y.

Lúc Nhan Hoài Ẩn cưỡi ngựa về thì phi nước đại, làn gió ban đêm mang theo hơi ẩm thổi bay mái tóc y, bỏ lại tiếng ve giữa hè ở phía sau.

Sau khi chạy không dừng vó đến dưới cổng thành Triều Hoa, Nhan Hoài Ẩn mới kéo dây cương ngựa dừng lại.

Liên khinh đi theo phía sau cũng dừng, chỉ thấy Nhan Hoài Ẩn đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm cửa thành Triều Hoa đang đóng chặt.

Trước mặt bọn họ là một đoàn xe dài chở súc vật từ cửa phụ ra ngoài.

Ban ngày thành Triều Hoa không cho chở súc vật, toàn phải chở vào ban đêm thì buổi sáng mới kịp bán được.

Liên Khinh không dám quấy rầy y, chỉ im lặng khiêng gã sai vặt, đứng yên bên cạnh.

Cho tới khi trời bắt đầu sáng, đoàn xe chở súc vật biến mất, tia nắng ban mai chiếu vào cửa thành nguy nga, Nhan Hoài Ẩn mới lấy lại tinh thần.

Trên người y là một tầng sương sớm, nháy mắt, một giọt sương đọng ở lông mi run rẩy rơi xuống, chảy trên cổ y.

Nhan Hoài Ẩn nhìn sang Liên Khinh, chậm rãi mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”

Chuyện mà Thái tử điện hạ mất công nghĩ cả một đêm thì Liên Khinh sẽ cảm thấy đây không phải chuyện mình có thể hiểu ngay được: “Chủ tử đã hiểu điều gì?”

Nhan Hoài Ẩn không đáp mà giơ dây cương lên: “Chúng ta vào thôi.”

Đến giờ Thìn, cửa thành Triều Hoa đúng giờ mở ra.

Kể cả đang là buổi sáng, nhưng thành Triều Hoa vốn là một thành trì không ngủ, Liên Khinh vác theo một người, đi theo Nhan Hoài Ẩn tiến về phía phủ Kinh Triệu Doãn vẫn khiến không ít người ngó sang.

Nhan Hoài Ẩn không thèm để ý đến điều đó, y đi thẳng tới trước cửa nha môn Kinh Triệu Doãn, không gõ cửa mà đi tới bên cạnh cái trống to.

Y vén tay áo lên, cầm dùi trống, giơ tay lên — Dùi trống mạnh mẽ đập xuống, tiếng trống ầm ầm vang lên xóa tan bóng tối, mặt trời chói lọi và tia nắng ban mai chiếu trên tay nắm dùi trống của Nhan Hoài Ẩn.

Từng tiếng trống vang lên, vang đến hồi thứ chín, cửa lớn của phủ Kinh Triệu Doãn mở ra.

Đánh trống kêu oan không phải việc nhỏ, người đi từ trong ra là vị quan lớn nhất của Kinh Triệu Doãn, Lý đại nhân - Lý Đạo.

Lý Đạo vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy được một người trẻ tuổi đang cầm dùi trống đứng ngoài phủ.

Trên người y dính một tầng sương ẩm ướt, làn da trắng nõn, bóng dáng đứng trên gạch xanh bên cạnh bức tường son thoạt trông như bước ra từ tranh.

Lý Đạo nhìn y, trầm giọng hỏi: “Ngươi đánh trống kêu oan cho ai?”

Nhan Hoài Ẩn chớp chớp mắt: “Ta giải oan cho Giang Liễm.”

Lý Đạo nhất thời nghĩ mình nghe lầm, hỏi lại: “Giang…. Liễm? Giang Liễm nào?”

“Cửu Thiên Tuế Giang Liễm.” Nhan Hoài Ẩn cười cười: “Ta muốn tố cáo con trai Tổng đốc Cấm quân Mạnh Dịch – Mạnh Tĩnh Huyền đã chỉ huy Cấm quân lấy trộm 500 vạn lượng hoàng kim đưa đến phủ Giang Liễm, khiến hắn bị Thánh Thượng hoài nghi, bị giam trong cung.”