Chương 55

Nhan Hoài Ẩn: “...”

Rốt cuộc là ai say?

Cái tên này không nói lý lẽ như vậy sao?

Lúc này y đã bị hôn đến ngây người, trong mắt đều là Giang Liễm. Nhan Hoài Ẩn nhắm mắt lại, khó khăn lắm mới lấy lại tỉnh táo, nhẹ giọng nói: “Bỏ tay ra.”

Dù y nói như vậy nhưng bản thân lại không động đây, muốn chờ cho Giang Liễm tự buông ra.

Giang Liễm chậm rãi thả lỏng tay.

Đầu tiên hắn buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay Nhan Hoài Ẩn, ngay khi lực nắm biến mất, Nhan Hoài Ẩn nháy mắt rút tay khỏi tay hắn.

Giang Liễm cầm phải khoảng không.

Nhan Hoài Ẩn đẩy vai hắn, chui ra khỏi l*иg ngực hắn, ngay cả bàn tay đang túm vào eo Giang Liễm cũng ngoan ngoãn bỏ vạt áo của hắn ra.

Cuối cùng, khi cả hai người đã không còn dán sát vào nhau nữa, Nhan Hoài Ẩn mới dựa vào thành giường, cảm thấy có không gian để thở.

Y cụp mắt: “Bây giờ ngươi đi được rồi.”

Giang Liễm vẫn bất động.

Một lát sau, Nhan Hoài Ẩn thấy hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ bèn xoa trán, nói: “Nếu ngươi không muốn đi, vậy cứ ngồi ở đây đi.”

Nhưng Giang Liễm không đi thì tự y đi.

Nhan Hoài Ẩn vừa dứt lời, đang định xuống giường, Giang Liễm đã kéo y trở về.

Nhan Hoài Ẩn ngã xuống giường, muốn nói chuyện nhưng đầu óc nhất thời choáng váng, vừa mở miệng đã phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Từ dạ dày truyền đến một cơn đau quặn thắt dữ dội.

Giang Liễm cũng cảm giác được có gì đó không ổn, hắn buông Nhan Hoài Ẩn ra, đi đến bên giường thắp lại ngọn nến đã tắt. Trong phòng có lại ánh sáng, Giang Liễm xoay người nhìn về phía giường, chỉ thấy Nhan Hoài Ẩn ngồi ở trên giường mà mím môi.

Trên mặt y không có chút máu do cơ đau nơi dạ dày, chỉ có đôi môi là đỏ một cách lạ thường.

Từ Quang Niên đã từng nói không được để cho y tức giận, nhưng Giang Liễm lại không ngờ sức khỏe của Nhan Hoài Ẩn lại tệ đến mức này.

“Không sao đâu, đừng gọi người tới.” Dường như Nhan Hoài Ẩn cảm nhận được tâm trạng của Giang Liễm, y nói rất khẽ: “Chỉ là bệnh cũ, một lát nữa là ổn thôi.”

Cơn đau khiến cho ý thức trở nên rõ ràng hơn, Nhan Hoài Ẩn mới bất tri bất giác cảm thấy… xấu hổ.

Y giật mình nhận ra, cảm xúc dao động mà Giang Liễm mang đến cho y quá lớn, khiến y nhất thời mất đi lý trí.

Một nụ hôn chứ đâu phải là một nhát dao.

Dường như chỉ có nghĩ như vậy mới có thể làm dịu đi sự hỗn loạn trong lòng y. Nhan Hoài Ẩn như một con ốc sên chỉ biết trốn tránh việc tự đi tìm lời giải thích vậy. Đến khi cảm xúc đã bình tĩnh lại, một bàn tay bỗng đặt lên môi y.

Hơi thở vừa ổn định lại của y bỗng ngưng trệ.

Giang Liễm dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước trên môi y, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây, ngươi đừng tức giận nữa.”

Nhan Hoài Ẩn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy hắn.

Mãi cho đến khi Giang Liễm đã ra khỏi phòng, y mới quay đầu lại.

Ngày hôm sau, khi Nhan Hoài Ẩn vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Đới Thúc Đạo đứng canh ngoài cửa.

Lão quản gia nhìn thấy y đi ra, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười phấn khởi, cười thấy cả răng, ông nói: “Nhan đại nhân, sáng nay ta có chưng tổ yến , để ở trong sảnh, đã bưng lên rồi.”

Nhan Hoài Ẩn cả đêm không ngủ được nhiều, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nghe vậy bèn nói: “Không cần, ta phải đi rồi.”

“Vậy đại nhân có trở về dùng cơm không?” Đới Thúc Đạo cười nói: “Nếu ngài không kịp ăn bữa trưa thì để bữa tối ta chưng thêm một chút. Tổ yến lần này là huyết yến, ngay cả nương nương trong cung cũng không có để ăn đâu, nghe nói là do lão gia dặn chưng riêng cho ngài để bồi bổ.”

Nhan Hoài Ẩn vừa nghe ông nhắc đến Giang Liễm đã thấy đau đầu. Y nhìn Đới Thúc Đạo, dịu dàng nói: “Ta sẽ không trở về nữa.”

Đới Thúc Đạo chợt khựng lại, nụ cười đông cứng trên mặt.

Trời còn chưa sáng, Giang Dương đã gõ cửa phủ Thiên Tuế, nói Thừa Đức Đế truyền chỉ lệnh cho Giang Liễm phải vào cung. Hắn bước vào phòng ngủ của Giang Liễm mà không thấy người đâu, sau đó nhớ đến chỗ sân nhỏ của Nhan Hoài Ẩn, quả nhiên nhìn thấy lão gia nhà hắn.

Lão gia đang ngồi bên ngoài cửa phòng của Nhan Hoài Ẩn.

Giang Liễm co một chân, cánh tay buông thõng đặt trên đầu gối, cúi đầu. Hắn lặng lẽ ngồi dưới sương sớm, cái bóng của cánh cửa đang đóng chặt phía sau đổ lên lưng hắn, trông giống như bóng tối của đêm đen vẫn chưa kịp thoát đi.

Sương mùa thu rất dày, cả người hắn đều bốc lên khí lạnh, Đới Thúc Đạo vừa liếc một cái đã biết hắn ngồi ở chỗ này cả đêm qua.

Dáng vẻ rõ ràng là lạnh lùng nhưng lại chứa chút phiền muộn.

Lần đầu tiên, Đới Thúc Đạo nhìn thấy sự đáng thương trên người lão gia nhà ông.

Nhưng một khắc sau, ông không còn nghĩ như vậy nữa.

Giang Liễm cảm giác được có người tiến vào, ngẩng đầu lên nhìn qua.

Chỉ với một cái liếc mắt đã dọa cho Đới Thúc Đạo vừa bước vào sân phải sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Mặc kệ là ai nhìn vào cũng biết tâm trạng hiện tại của Giang Liễm không tốt.

Trời đất chứng giám, nhất định là ông nghĩ không thông rồi, chủ tử lạnh lùng vô tình gϊếŧ người không chớp mắt của ông sao có thể đáng thương được chứ.

Đối mặt với ánh mắt vô cảm của hắn, Đới Thúc Đạo quỳ trên mặt đất, dè dặt nói: “Lão gia, Hoàng Thượng triệu ngài vào cung, Tiểu Giang công công đã đứng ở ngoài viện chờ ngài rồi.”

Ông vừa nói xong, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại của hắn, Đới Thúc Đạo chỉ có thể tiếp tục quỳ trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, vạt áo lạnh như băng của Giang Liễm mới phất qua thái dương của ông, hắn nói: “Chắc tâm trạng của y đang không tốt, nhớ lấy huyết yến ra chưng để bồi bổ cho y.”

Đới Thúc Đạo vừa định đáp lại thì chợt nghe thấy Giang Liễm bổ sung thêm một câu: “Dỗ y cho tốt.”

Trong nháy mắt người đã đi xa, chỉ còn lại một mình Đới Thúc Đạo đứng đó cau mày.

Chưng huyết yến thì dễ làm, nhưng mà vụ dỗ người này thì…

Trước khi Đới Thúc Đạo bắt đầu dỗ dành Nhan Hoài Ẩn thì người ta cũng định chuẩn bị một đi không quay trở lại.

Nhưng có mệnh lệnh của Giang Liễm, Đới Thúc Đạo chỉ có thể cố gắng giữ người lại. Ông đảo mắt nhìn quanh gương mặt của Nhan Hoài Ẩn một lúc, sau đó kinh ngạc nói: “Sao miệng của tiên sinh lại sưng lên thế kia, chi bằng ngài đi dùng bữa sáng đi, để nô tài đi kiếm thầy thuốc tới xem cho ngài.”

Ông phải nhanh chóng gọi Giang Liễm trở về mới được.

“Miệng sưng lên thật hả?” Nhan Hoài Ẩn cong khóe môi, đi ngang qua ông, mặt không chút cảm xúc nói: “Là Giang Liễm hôn đấy.”

Nếu Giang Liễm đã dám làm thì sao y lại không dám nói.

Đới Thúc Đạo cười nói tiếp: “Là lão gia hôn sao, chẳng trách…!??”

Lão quản gia như bị người dùng thanh nẹp kẹp lấy cổ, trong không gian trong lành của buổi sớm mai mà mất hết khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại mỗi đôi mắt vô thức giật giật.

Chờ tới khi lấy lại tinh thần, trong viện đã trống không, không còn nhìn thấy bóng dáng của Nhan Hoài Ẩn đâu nữa.

Trong cung, điện Thương Ngưng, Giang Liễm nhíu mày như nhận ra điều gì đó.

Thừa Đức Đế ngồi trên ngai vàng không hề nhận ra sự khác lạ của hắn. Lão còn đang nổi giận, đập vào trên bàn khiến nắp chén trà mỏng manh run lên: “Loạn thần! Cả đám đều là loạn thần gây hại cho giang sơn!”

Đối diện với lão, ngoại trừ Giang Liễm còn có Lưu Khanh Vân đang khom người.

Tể tướng đã bảy tám mươi tuổi không để ý đến mồ hôi đang chảy ròng trên trán, vội vàng nói: “Xin bệ hạ bớt giận, xin bệ hạ bớt giận!”

“Mỗi ngày kêu trẫm bớt giận thì có ích lợi gì?” Thừa Đức Đế nói: “Các ngươi có năng lực như vậy, sao không đi kêu Đột Quyết bớt giận đi?”

Tin tức chi tiết về trận chiến giữa Đột Quyết và Xích quân đã được truyền đến. Xích quân mà Thừa Đức Đế luôn lấy làm tự hào đã chết hơn năm trăm người trong trận chiến này.

Trong triều nhất thời ồn ào, phái chủ hòa và phái chủ chiến cãi nhau ầm ĩ. Mỗi lần vào triều, cả hai phái đều hận không thể dùng nước miếng nhấn chìm điện Kim Loan.

Thừa Đức Đế cả giận, lão đã chán ngấy với mấy người hô hào đánh giặc.

Đại Tề có tướng tài không?

Hoàng đế với gương mặt âm trầm ngồi trên long ỷ của điện Kim Loan chỉ muốn lập tức gϊếŧ hết mấy tên quan đang kêu gào đòi đánh giặc kia cho hả giận. Nhưng không ngờ bọn họ cứ như đã thương lượng trước, từng người một quỳ xuống giữa đại điện, cùng hô to: “Bệ hạ, thừa lúc hiện tại chúng ta vẫn còn sức, nếu hôm nay không đánh thì ngày mai sẽ không còn sức để đánh nữa. Cứ như vậy về sau, phía Đông cắt một thành, phía Tây cắt một trấn, nếu thế giang sơn Đại Tề ta trăm năm sau sẽ như thế nào, bệ hạ!”

Một bộ dáng không sợ chết.

Một quan viên không sợ chết thì dù hoàng đế có uy hϊếp cũng không làm gì được.

Thừa Đức Đế nghiến răng, nhìn chằm chằm Lưu Khanh Vân được lão giữ lại sau khi tiền triều sụp đổ, giận dữ nói: “Ái khanh nói thử xem tại sao phải đánh?”

Lưu Khanh Vân quỳ xuống, đầu cúi sát xuống đất, chạm vào tấm thảm lông sang trọng đẹp đẽ trên sàn, ông nói với giọng trầm buồn: “Bệ hạ, dân chúng ở mười hai trấn biên cảnh đang trải qua một cuộc sống rất khốn khổ.”

Nếu Xích quân không đánh mà quay trở về thì dù Đột Quyết không đánh tới thành Triều Hoa, chúng cũng sẽ không kiêng kỵ gì mà bừa bãi tàn sát biên cảnh Đại Tề.

Dân chúng sống ở mười hai trấn nơi biên cảnh đối mặt với đội quân Đột Quyết đã quen tàn sát bá tánh trong thành thì còn sống được mấy người đây?

Lưu Khanh Vân nói xong lời này, Thừa Đức Đế ở trên ghế cũng im lặng.

Không lâu sau, lão mới mất kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ không hòa thân được sao?”

Giang Liễm ngước mắt.

Trong đầu của tên bất tài như Thừa Đức Đế quả thật không còn gì khác ngoài việc hòa thân.

Trong triều, công chúa có độ tuổi phù hợp chỉ có mình Tề Ngu.

“Bệ hạ, Đột Quyết là một nước cằn cỗi, chúng đã luôn thèm muốn sự giàu có thịnh vượng của Đại Tề, lại là một đám lòng muông dạ thú.” Lưu Khanh Vân nghe vậy bèn vội vã hô to: “Hòa thân cùng lắm chỉ có thể ổn định được cục diện được mười năm. Mười năm sau, Đột Quyết vẫn là một mối họa lớn.”

Hắn nói mười năm là ước lượng cầm chừng mà thôi.

Thừa Đức Đế lại nói: “Trẫm mặc kệ.”

Lão có nhiều con gái như vậy cũng chẳng để làm gì, đổi một đứa để giữ được mười năm yên bình là cuộc trao đổi rất có lời.

Cổ họng Lưu Khanh Vân nghẹn lại, không biết nên khuyên can hoàng đế như thế nào.

“Cửu Thiên Tuế thấy sao?” Thừa Đức Đế lại quay sang hỏi Giang Liễm.

Giang Liễm bình tĩnh nói: “Có đánh cũng không có tướng.”

Hắn chỉ trần thuật sự thật, nhưng Thừa Đức Đế lại cho rằng Giang Liễm đang giúp lão nên lập tức mừng rỡ.

Quả nhiên, chỉ có tên thái giám này đứng về phía lão.

Lưu Khanh Vân bên kia lại nghe ra ý tứ khác, ông khựng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, Đại Tề ta cũng có tướng để dùng.”

“Phò Quốc tướng quân của vùng núi Tây Bắc!”

Triệu Hoàn.

Trong điện Thương Ngưng chỉ còn lại ba người, Lưu Khanh Vân cũng không tiếp tục giấu diếm, hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Bệ hạ, sao không thừa dịp này kết thúc chuyện ở Tây Bắc đi. Sau đó lệnh cho Triệu Hoàn đi giải quyết tai họa của Đột Quyết, nếu như gã chết ở biên cảnh thì cũng coi như lấy công chuộc tội, không uổng cái danh Phò Quốc tướng quân của gã.”

Lời này vừa nói ra, trong điện nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Trong không gian yên lặng tới mức sởn tóc gáy, đôi mắt đυ.c ngầu vì túng dục quá độ của Thừa Đức Đế chậm rãi nhìn về phía Giang Liễm: “Cửu Thiên Tuế, trẫm nhớ hình như Nhan Hoài Ẩn ở chỗ của ngươi.”

Lão cười nhạt, nói: “Trẫm thấy đề nghị của Lưu khanh rất được, vậy việc này giao cho ngươi làm chủ.”

“Trẫm sẽ dùng Triệu Hoàn.”

Ở bên ngoài phòng Triệu Hoàn, một tách trà từ trong phòng bay ra, chuẩn xác rơi xuống đầu tướng sĩ đang quỳ ở bên ngoài.

Đêm qua trời vừa đổ mưa, cơn mưa như hận không thể san bằng hàng vạn ngọn núi của Tây Bắc. Bầu trời vẫn chưa thoát khỏi sự âm u sau cơn mưa, trên đầu là những đám mây xám nặng trĩu, phía sau các tướng sĩ là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.

Mùa thu dần đến, đầu gối của hắn ngâm ở trong bùn, lạnh buốt như kim châm, run rẩy nói: “Bẩm tướng quân, hai nghìn ba mươi hai con ngựa đã bị cướp mất rồi ạ.”

Nếu tính cả Hoắc Vân Bình thì Hạc Vũ quân có tổng cộng hai nghìn ba mươi mốt người, hai con ngựa còn thừa chắc được dành cho Nhạc An công chúa và tên quân sư họ Hứa nóng tính như chó săn kia.

Nhưng hiện tại lại nhiều ra một con ngựa.

Một giọng nói trầm tràn ngập tức giận đáng sợ phát ra từ căn phòng đang mở rộng cửa: “Phế vật, khi tiểu Thái tử đi tới đế đô còn mang theo một tên Hạc Vũ quân, vậy mà đám phế vật các ngươi cũng không phát hiện ra!”

Tướng sĩ càng cúi đầu thấp hơn, run bần bật không dám nói lời nào.

Đêm hôm qua trời mưa rất lớn, có thể nói là trận mưa to lớn nhất trong vòng trăm năm qua ở Tây Bắc, lớn đến mức họ chỉ buông lơi một đêm thôi mà những tướng sĩ của mã tràng đã bị Hạc Vũ quân loại bỏ trong im lặng. Họ còn cướp hơn hai nghìn con ngựa đã được huấn luyện sẵn, lợi dụng trời mưa và đêm tối mà gϊếŧ một đường ra ngoài.

Dưới sự che dấu của tiếng mưa to, họ một đường gϊếŧ ra ngoài, tiếng kêu cứu của tướng sĩ đứng cách đó mười bước cũng không nghe thấy được.

Tám năm trước, Hạc Vũ quân tiến đến vùng núi Tây Bắc cầu cứu với thương tích khắp người, tám năm im hơi lặng tiếng, giả dạng như chú chim đã bị bẻ gãy cánh, giả bộ tới mức bọn họ đều quên mất đây là thanh kiếm sắc bén nhất của tiền triều.

Đêm qua, kiếm đã ra khỏi vỏ.

Bọn họ mở đường máu ra khỏi vùng núi Tây Bắc, sau khi rời đi cũng chặt đứt cầu dây băng qua sông, cho dù muốn đuổi theo cũng phải đi một vòng dài.

Sự im lặng lại tiếp tục, tướng sĩ nhận ra rằng hiện tại hắn phải nói gì đó có thể khiến Triệu Hoàn hài lòng thì mình mới sống sót được.

Hắn nuốt nước miếng: “Tướng quân, sau khi thuộc hạ phát hiện Hạc Vũ quân chạy trốn đã nhanh chóng phái bồ câu đưa tin ra ngoài. Lý phó tướng đã dẫn theo ba nghìn người, chỉ cần nhận được thư sẽ lập tức chặn đường Hạc Vũ quân. Nếu ngài ấy có thể kéo dài thời gian, quân ta nhất định có thể đuổi kịp.”

Như hắn đã nói, Lý Quế Tùng đang cưỡi ngựa trên đường chính.

Phía sau lưng hắn ta là đội quân ba nghìn người, cách năm mươi bước trước mặt là một mảnh mũ giáp bạc.

Tuy rằng hành trình đột ngột bị gián đoạn nhưng bọn họ vẫn hiểu ngầm mà dừng ngựa lại.

Không có một chút sợ sệt hay luống cuống nào.

Hoắc Vân Bình ở trước mặt vẫn thẳng thắt lưng.

Hắn ta ngồi ở trên ngựa, dáng vẻ sắc bén khác hẳn bình thường, ánh mắt dưới ánh mặt trời lóe lên vẻ bén nhọn như đao.

“Hoắc tiểu tướng quân.” Lý Quế Tùng giữ chặt dây cương, hét lên: “Dừng tay lại đi.”

“Vùng núi Tây Bắc đã mài mòn góc cạnh của Hạc Vũ quân, kỵ binh mất đi bình nguyên, lãng phí mất tám năm. Các ngươi thật sự cho rằng mình vẫn là Hạc Vũ quân danh chấn tứ phương của ngày xưa hay sao?”

Hàng vạn ngọn núi của Tây Bắc đã đủ mài mòn hết góc cạnh của Hạc Vũ quân, thậm chí vảy sắt trên áo giáp của đội quân cũng bị tàn phá đến rơi ra. Cho tới tám năm sau, vinh quang năm xưa đặt ở trên người bọn họ, liệu những kẻ đã già nua như bọn họ có còn gánh vác nổi vinh quang ấy hay không?

Hoắc Vân Bình bình tĩnh nghe lời hắn ta nói, bên cạnh hắn, vẻ mặt của Nhan Tụ Thanh và Hứa Chí cũng rất bình tĩnh.

Đằng sau họ là hàng nghìn gương mặt cũng bình thản không kém.

Lý Quế Tùng lại nói: “Hiện tại nếu các ngươi trở về thì chủ tử của các ngươi ở thành Triều Hoa mới được bình an.”

“Hạc Vũ quân chân chính đều đã chết ở suối Triều Thiên rồi.” Lý Quế Tùng giơ tay lên, ngăn lại đội quân đang nóng nảy phía sau: “Từ một khắc các ngươi sống sót ở suối Triều Thiên, các ngươi đã không còn là thanh kiếm bất diệt của vương triều nữa rồi.”

Thanh kiếm bất diệt của vương triều là danh xưng dân gian dành cho Hạc Vũ quân. Sau khi Nhan Hoài Ẩn nghe thấy, y đã nói với Hoắc Vân Bình: “Đây là vinh quang lớn nhất của các ngươi.”

Hoắc Vân Bình cười nói: “Nói xong chưa?”

Lý Quế Tùng im lặng nhìn hắn.

Hoắc Vân Bình cũng giơ tay lên, đột nhiên cao giọng hét: “Tướng sĩ Hạc Vũ quân nghe lệnh!”

Thanh âm của hắn rất trong trẻo nhưng lại như sấm sét trên mặt đất.

Sau lưng hắn vang lên vô số âm thanh vang dội, giống như sấm sét trên chín tầng mây giáng xuống: “Thuộc hạ có mặt!”

“Tốt lắm.” Hoắc Vân Bình không quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào Lý Quế Tùng qua mũ giáp như ngọn đuốc trong mưa to: “Lý phó tướng nói đúng một điều, tướng sĩ sống sót thì không thể gọi là tướng sĩ được.”

“Cho nên giáp hỏng.” Hắn cười to, nói: “Không sao!”

“Không có vũ khí, không sao!”

“Tình thế bất lợi, không sao!”

“Quân địch đông đảo, cũng không sao!”

Hoắc Vân Bình cười hỏi: “Ta nói có đúng không?”

Hàng nghìn thanh âm ở phía sau vang lên: “Đúng!”

“Tốt!” Thanh âm của Hoắc Vân Bình lại cao thêm một chút: “Hạc Vũ quân không phải vẫn là Hạc Vũ quân sao? Bổn tướng quân chính là thống lĩnh của Hạc Vũ quân do điện hạ tự mình lựa chọn, tất nhiên là tốt hơn ngươi nhiều rồi.”

Hắn nhìn Lý Quế Tùng nói: “Vậy nên Lý phó tướng, không bằng ngươi tự mình thử một lần đi.”

Hắn rút kiếm ra, Hạc Vũ quân ở sau lưng cũng rút kiếm trên người ra.

Những Hạc Vũ quân không có cung tên thì từ bên hông lấy ra những chiếc nỏ hình thù kỳ dị rồi chĩa về phía trước.

Hoắc Vân Bình di chuyển, Hạc Vũ quân ở phía sau cũng di chuyển theo.

Chiến sĩ chỉ biết tiến về phía trước, không chết không ngừng.

Phút chốc, những đám mây đen trên bầu trời tản đi, ánh mặt trời đã nhiều ngày không thấy xuyên qua mây chiếu xuống nhân gian.