Chương 5.1



Từ Phong Cương lên tiếng giải thích tình hình, nói gì mà bạn của hắn đùa giỡn làm loạn với anh, mặc váy lên người cho anh.

Anh còn mượn rượu làm càn giữ chặt hắn không buông, do đó hắn phải ôm anh đến phòng tắm xả nước cho tỉnh táo.

Trang Thù Tần nửa tin nửa ngờ, nhưng vì đầu óc quá mơ hồ choáng váng, cũng lười hỏi đến cùng xem thế nào, dứt khoát nằm ườn ra đó mặc kệ để hắn tắm cho mình.

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, xoa đến mức anh thoải mái rêи ɾỉ thành tiếng.

Trang Thù Tần mềm giọng gọi: "Anh họ?"

Không nghe thấy hắn trả lời, chỉ có động tác dịu dàng êm ái lướt qua giữa chân anh, nước cũng lay động thành những gợn sóng từng đợt từng đợt nhẹ nhàng vỗ về.

Trong cơn mê man, anh lại tiếp tục thϊếp đi lần nữa.

Sau khi tỉnh lại mọi thứ đều rất bình thường, trên người cũng sạch sẽ, ngoại trừ miệng khát khô còn đầu thì đau nhức. Có điều đây đều là do sau khi uống rượu để lại di chứng, Trang Thù Tần miễn cưỡng có thể chịu được.

Anh tung chăn ra, kéo áo ngủ của mình lên nhìn, liền thấy trước ngực mình có những vết đỏ ẩn hiện nhìn không ra là bị gì, khiến anh bối rối khó hiểu ra mặt.

Trang Thù Tần cay mày, xỏ dép lê chạy thình thịch ra mở cửa, hỏi dì Vương: "Dì Vương, ai là người thay quần áo cho con?"

Không ngoài ý muốn nhận được câu trả lời mà anh đã đoán được từ trước.

"Là Từ thiếu gia, làm sao vậy?...Tiểu thiếu gia mới tỉnh, trong bếp đã làm xong cháo rồi, rửa mặt xong thì ra ăn..."

"Vâng." Trang Thù Tần đưa tay lên vò mái tóc đen rối bù lên của mình, vuốt tóc ra sau, trên mặt hiện ra vẻ thay đổi cảm xúc rất nhỏ.



"Đi căn tin ăn?" Phương Đại Nguyên có phần kinh ngạc nhìn Trang Thù Tần đi về phía căn tin.

"Ừ, làm sao vậy? Không được hả?"

"Tôi...đương nhiên là được." Phương Đại Nguyên vốn muốn nói, đã đặt xong nhà hàng ở ngoài trường còn bao riêng một phòng, nghe vậy liền nuốt luôn lời muốn nói xuống.

Tuy bề ngoài Trang Thù Tần không thể hiện ra mặt bất kỳ thái độ cảm xúc gì với Mạc Mân, nhưng thực ra, anh luôn có cảm giác rất kỳ lạ mỗi khi nghĩ về Mạc Mân.

Anh thường nhìn thấy Mạc Mân đến căn tin ăn cơm, anh liền muốn đi đến đó ăn thử xem sao.

Trong lòng Trang Thù Tần nghĩ như vậy là bình thường, anh cũng muốn thử xem đồ ăn ở căn tin có mùi vị như thế nào.

Sau khi chọn đồ ăn xong, Trang Thù Tần chọn một chỗ ngồi, trên mặt bàn có vài vệt bẩn, Trang Thù Tần cũng không để ý gì việc này.