Chương 4.2 Vén tà váy phía dưới lên (H nhẹ)



Thật là kỳ diệu. Từ Phong Cương nghĩ.

Tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn có cảm giác cấm kỵ vi diệu tinh tế, khiến cho du͙© vọиɠ của hắn càng thêm bùng cháy, hắn vươn tay ôm siết lấy Trang Thù Tần một cách mạnh mẽ, bàn tay phải đặt lên phía sau đầu Trang Thù Tần, giật chiếc khăn đang che mắt anh xuống.

Trang Thù Tần mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn Từ Phong Cương bằng ánh mắt mờ mịt.

Từ Phong Cương khẽ lui lại, hơi thở của hai người nhẹ nhàng giao hoà vào nhau, ngọt ngào mà êm dịu.

Đèn trong phòng đều bị Từ Phong Cương tắt đi từ trước, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, lúc này đang toả ra ánh sáng mờ nhạt dịu nhẹ nhưng không kém phần ấm áp, khiến cho không khí trong phòng càng thêm ái muội.

Hình như Trang Thù Tần vẫn không thể nhận ra được ai là ai, vậy mà lại chủ động bám lên người hắn đòi hôn.

Từ Phong Cương bị hôn đến mức choáng váng mơ hồ, tay hắn chậm rãi hướng ra phía sau xoa xoa dưới eo của Trang Thù Tần.

Trang Thù Tần nhẹ nhàng rên lên, tiếng kêu nhỏ nhẹ nghe như tiếng mèo con rêи ɾỉ, gãi lên trái tim đang ngứa ngáy đến cồn cào của Từ Phong Cương.

Tay của Trang Thù Tần cũng men theo thắt lưng của đối phương, "tạch" một cái cởi thắt lưng ra.

Ngay khi tay của anh vừa chạm vào người Từ Phong Cương, không hề dùng chút sức lực nào, lại khiến đầu óc Từ Phong Cương nổ ầm một tiếng trống rỗng trắng xoá, hắn đột nhiên bất ngờ không thể kiềm chế được, bên dưới liền xuất tinh ồ ạt.

"Ư aaa..." Từ Phong Cương rơi vào trong trạng thái kinh hoàng xen lẫn nhục nhã cùng oán hận, hắn cảm nhận thấy một loạt cảm xúc phức tạp lẫn lộn đan xen khiến hắn không thể suy nghĩ rõ ràng được.

"Hửm?" Trang Thù Tần ngơ ngác nhấc tay lên, lè lưỡi liếʍ một ngụm, vẻ mặt ngẩn ra.

Từ Phong Cương sửng sờ nhìn vẻ mặt của Trang Thù Tần, vừa muốn nhúc nhích liền bất động, chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết lên não, trong đầu đều tràn ngập dáng vẻ gợϊ ȶìиᏂ mà ngây thơ đó.

Từ Phong Cương mím mím môi, im lặng ôm lấy Trang Thù Tần đi xuống giường.

Hắn đạp tung cửa phòng tắm rầm một tiếng, đặt Trang Thù Tần vào trong bồn tắm, trực tiếp xối nước lạnh lên người anh.

Trang Thù Tần ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhưng nhìn thấy quần áo đang mặc trên người, lại còn thêm Từ Phong Cương ngay trước mắt. Đầu óc nhất thời không thể hiểu ra được, anh lên tiếng, câu đầu tiên lại nói: "À?"