Chương 8 Tớ...đau quá

Sắc mặt của Mạc Mân tái nhợt. Hắn mở miệng định giải thích gì đó, hoặc nói gì đó để cầu xin sự thương xót. Nhưng khi hắn mở miệng, cuối cùng lại không nói ra được câu nào. "Kinh tởm." Vẻ mặt của Trang Thù Tần lạnh lùng, trong mắt anh đầy chán ghét và bất mãn với hắn.

Trong lòng Mạc Mân đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng như chưa từng tuyệt vọng đến vậy từ trước đến nay, ngay cả nỗi cô đơn khi đối mặt với cái chết của mẹ mình cũng không thể so sánh được với khoảnh khắc này.

Bên cạnh hắn không có lấy một người thân, hắn cũng chưa bao giờ để ai chiếm một vị trí trong lòng mình, ngoại trừ Trang Thù Tần.

Kể từ khi họ gặp nhau khi còn nhỏ, hắn đã luôn trân trọng người này trong lòng.

Quả thực có chút ngoài ý muốn, nhưng đối với Mạc Mân mà nói, đây cũng không phải là ngoài ý muốn, thậm chí như là lẽ đương nhiên.

Kể từ khi Mạc Mân có ký ức tới nay, mẹ hắn luôn ở bên cạnh hắn bất cứ lúc nào. Hắn vẫn nhớ rõ tên mẹ mình - Mạc Phượng Dĩ.

Hắn chỉ có mẹ, không có cha. Mẹ hắn không có tiền, khi còn nhỏ, đến cơm cũng ăn không đủ no. Mỗi lần mẹ hắn tìm được một nơi để ở, là chỉ sau vài tháng lại phải chuyển đi.

Mẹ của Mạc Mân rất xinh đẹp, vẻ đẹp quyến rũ có phần ma mị. Rất nhiều người đã nói như vậy trước mặt hắn, khi hàng xóm của bọn họ mắng chửi bà, chưa bao giờ quan tâm đến con bà, chủ yếu là vì họ cũng không coi hắn ra gì.

Sau này Mạc Mân nghe nhiều rồi, cũng thành thói quen, chỉ còn lại biểu cảm lạnh lùng thờ ơ. Bởi vì khi hắn trừng mắt nhìn họ một cách hung dữ, chưa bao giờ có thể ngăn cản được gì, ngược lại, họ càng chửi bới khó nghe hơn, dữ dội hơn. Cứ như chỉ để cho mẹ góa con côi bọn họ nghe thấy, để họ có thể ra cuốn gói càng sớm càng tốt.

Mạc Mân cũng từng cố gắng hết sức liều mạng đánh lại, nhưng vô ích. Cuối cùng, mẹ Mạc Mân đích thân mang theo thực phẩm bổ sung dinh dưỡng đến từng nhà xin lỗi từng người một.

Mạc Mân chỉ ngây ra đó im lặng với khuôn mặt đầy vết cào và trầy xước, nhìn mẹ hắn hạ mình khiêm tốn xin lỗi, nhìn người đàn bà lắm lời vênh váo tự đắc, nhìn những tên đàn ông hèn hạ thô tục không che giấu nổi du͙© vọиɠ.

Cứ thế kéo dài cho đến khi hắn mười tuổi.

Hắn lại sớm suy nghĩ thành thục đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể coi như một thần đồng.

Nhưng mẹ hắn người mà hắn nghĩ sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy học bạ của hắn, lại chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó nói: "Không cần phô trương như vậy, được không? Chúng ta cứ sống bình thường là được."

Mạc Mân nhìn vào bảng điểm hoàn hảo, nhìn đi nhìn lại đơn báo danh thi đấu. Lặng lẽ làm theo yêu cầu "bình thường" của Mạc Phượng Dĩ, ngoại trừ những học bổng có thể đạt được, hắn không tranh đoạt bất cứ điều gì. Tuy mẹ hắn vẫn hơi lo lắng về việc gì đó, nhưng cũng không khóc nữa, mà chỉ thường xuyên nhìn hắn với, ngẩn người.

Nếu để Mạc Mân nhớ lại thời sinh viên, chẳng có gì đặc sắc cả. Thực sự không có gì hay để nói, chẳng qua là nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn.

Nhưng duy nhất có một lần khi hắn chuyển đến thành phố B, thời gian hạnh phúc nhất là khi hắn đưa Trang Thù Tần ngồi xổm trong góc khóc lóc, hình như có vẻ bị lạc đường về nhà. Mẹ hắn cũng có vẻ vui mừng vì hắn có bạn, hoặc đã làm được một việc gì tốt.

Mạc Mân có trí nhớ rất tốt, hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc đó. Cảnh tượng đó dường như đã ăn sâu vào tâm trí hắn, sợ rằng dù có già đi chết đi cũng vẫn nhớ mãi không quên.

Mạc Mân trước giờ luôn ra ngoài đi chơi một mình, khi chuyển đến nhà mới hắn thường để ý đến Cung thiếu nhi hoặc bảo tàng Khoa học Công nghệ gần đó. Mẹ hắn thường chú ý đến việc này sau đó nói lại cho hắn.

Nhưng lần này rất kỳ lạ, mẹ hắn chỉ nói, cứ đi dạo mua sắm gần đó, cho hắn một ít tiền lẻ, muốn mua gì ăn thì mua.

Mạc Mân trợn mắt, có phần vui vẻ.

Mạc Mân cầm tiền đi đến một bãi cỏ rất đẹp, đây là vùng ngoại ô, không có quầy bán đồ ăn vặt. Nhưng lại có một cậu bé khắp người bẩn thỉu đang rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Tớ...đau quá." Trang Thù Tần với gương mặt tinh xảo bật khóc thật to.