Chương 15 Qυầи ɭóŧ màu trơn

Mạc Mân đột nhiên cười khổ, xem như hắn đã hiểu, từ trước khi hắn đồng ý với Trang Thù Tần, Trang Thù Tần đã nghĩ về hắn như vậy. Hắn căn bản không cần giải thích, dù có nói gì, thì Trang Thù Tần cũng chỉ nghe những gì anh muốn nghe.

"Đúng vậy, tôi tự tiến cử mình làm đệm giường, tôi là tên gay chết tiệt." Mạc Mân mở to mắt nhìn thẳng vào Trang Thù Tần, bình tĩnh đến mức Trang Thù Tần cảm thấy có hơi bứt rứt.

Trang Thù Tần mím môi, liếʍ môi dưới, nhận ra có gì đó không ổn liền buông tay ra, định đứng dậy.

Liền bị chặn lại.

Sâu trong mắt Mạc Mân dường như tích tụ bão tố. Hắn nắm lấy eo Trang Thù Tần, cơ thể khẽ nhúc nhích, mặc kệ vẻ kinh ngạc ra mặt của Trang Thù Tần, trực tiếp áp anh xuống dưới thân.

Đưa tay ra nắm lấy cổ tay đang định tát vào mặt mình.

Xúc cảm êm dịu mát lành, mong manh đến mức có thể chạm đến tận xương.

"Cậu muốn đánh tôi." Mạc Mân hơi cúi đầu, đôi mắt vốn đã sắc bén đột nhiên càng thêm ác liệt, thản nhiên liếc một cái, Trang Thù Tần lập tức sửng sốt.

Trang Thù Tần đang định mở miệng nói thì bị Mạc Mân cắt ngang, giọng điệu của Mạc Mân bình tĩnh, nhưng mỗi chữ lại giống như một chiếc búa nặng nề nện vào trái tim Trang Thù Tần, “Nếu cậu chưa từng nghĩ về tôi, không nhớ tôi, tại sao làm những việc này?"

"Tôi làm gì ..." Đôi mắt của Trang Thù Tần mở to, còn chưa thể nói hết câu. Mạc Mân không để ý đến, đè hai tay anh xuống giường, chân hắn chèn vào giữa hai chân của người bên dưới ngăn chặn mọi cử động của anh. Cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở, ma xui quỷ khiến tiến lại gần, mạnh mẽ áp lên trên.

"Ư..." Trang Thù Tần đá chân, nhưng ngay sau đó điểm chí mạng trên người đã bị uy hϊếp chặt chẽ. Đầu gối của Mạc Mân di chuyển sang bên cạnh anh. Kề sát vào anh, Trang Thù Tần nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của anh, cảm thấy sợ hãi trước hành động tiếp theo của Mạc Mân.

Trang Thù Tần khẽ cau mày, ngay lập tức mềm nhũn, lộ ra dáng vẻ có phần yếu đuối.

"A ha... đừng, đừng làm như vậy."

Giọng nói Trang Thù Tần khàn khàn, kèm theo vài tiếng thở dốc, tựa như đang cầu xin.

Nhưng điều này lại khiến Mạc Mân cảm thấy có một loại ham muốn chinh phục kỳ lạ, hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, răng cắn chặt môi dưới, sau đó há miệng. Hắn khẽ nhướng mí mắt lên, nhưng du͙© vọиɠ ẩn chứa trong đó vẫn không hề suy giảm.

"Nhưng... tôi là một tên gay chết tiệt." Mạc Mân nhếch môi, trả lại câu nói ban đầu. Bàn tay của hắn như kìm sắt, nắm chặt cổ tay Trang Thù Tần, khiến anh không thể trốn thoát.

Bởi vì không thể thoát được, Trang Thù Tần đành phải nhượng bộ, hốc mắt hơi đỏ lên, cố gắng kìm nước mắt. Ánh mắt của Mạc Mân dừng ở hàng mi duyên dáng lạ thường của Trang Thù Tần, đôi mắt ấy chứa đầy bất mãn, hơi thở hắn chợt hẫng một nhịp. Hắn nghiêng người, nhìn đôi mắt đang chớp chớp như cánh bướm run rẩy, thuận theo cảm xúc hôn lên mí mắt đang khép chặt của anh. Trang Thù Tần chợt sững sờ đến quên cả hít thở, cảm thấy như trái tim mình đột nhiên ngừng đập.

Một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ dâng lên, khiến anh sung sướиɠ đến khó mở mắt, nhưng ham muốn lại lặng lẽ xông lên não.

"Xin lỗi." Mạc Mân nhỏ giọng nói rồi đứng lên, không hề nhận thấy có gì kỳ lạ. Hắn buông tay Trang Thù Tần ra, ngồi xuống bên cạnh giường.

Trang Thù Tần còn chưa kịp phản ứng, anh cứng đờ nằm

trên giường, mái tóc rối tung, trông giống như một món đồ chơi bằng bông bị xù lông. Anh chớp mắt, chợt nhận ra điều gì đó.

Lập tức ngồi dậy, nắm lấy tay Mạc Mân, tiến lại gần hắn.

Ánh mắt Trang Thù Tần đầy vẻ thèm khát, anh muốn Mạc Mân làm cho anh thêm lần nữa, bởi vì kỹ thuật của Mạc Mân tuy chưa thuần thục, nhưng lại khiến anh lần nào cũng rất có phản ứng một cách kỳ lạ.

"Vừa rồi cậu hôn tôi sao?" Vẻ mặt của Trang Thù Tần hơi vi diệu, anh quỳ xuống, che giấu phản ứng dưới thân.

Trang Thù Tần chặc lưỡi, kinh ngạc nói: "Thật kỳ lạ, cậu thật là một người kỳ lạ."

"Đừng chỉ nói xin lỗi, thực sự muốn xin lỗi, vậy làm cho tôi." Trang Thù Tần kéo quần thể thao xuống, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ màu trơn, phía trên đã rỉ ra một mảng ướt sẫm.