Chương 17 Nâng mông lên

Chương 17 Nâng mông lên

"Haa..." Vẻ mặt Trang Thù Tần thả lỏng, đôi mắt với hàng lông mi dày khẽ nhướng lên, lười biếng liếc nhìn hắn, hất cằm, khóe miệng nhếch lên mỉm cười khá hài lòng, "Cậu lau tay sạch sẽ đi, rồi bế tôi vào phòng tắm."

Anh giơ chân nhẹ nhàng đá Mạc Mân, không đau.

Mạc Mân bị một cái liếc mắt kia của anh mê mụi tâm hồn, đến nỗi bị anh đá cũng không thấy khó chịu, nơi chân anh chạm vào ngược lại dường như còn nóng lên, khiến bụng dưới của hắn bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Hắn nghiến chặt răng, ép bản thân phải nhịn.

Anh ấy đứng dậy rất vội, rửa sạch sẽ lau tay xong quay lại. Hắn vòng tay ra sau ôm trọn eo lưng và chân của Trang Thù Tần.

Ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trong không khí, còn có mùi thơm không biết từ đâu trên cơ thể Trang Thù Tần, khiến Mạc Mân không thể kiềm chế được bản thân.

Mạc Mân bước đi hơi khó khăn, cố gắng hết sức để ôm anh lên, che giấu ham muốn của mình hết mức có thể.

Trang Thù Tần hơi hé mắt, nhìn chằm chằm vào khóe miệng của hắn, thấy gương mặt căng thẳng cứng đờ của hắn, anh chỉ cảm thấy muốn cười nên trực tiếp cười thành tiếng.

Cuối cùng Mạc Mân cũng bế được Trang Thù Tần vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt anh vào bồn tắm.

Trang Thù Tần giả vờ như vừa phát hiện ra du͙© vọиɠ của hắn, vươn tay túm lấy quần hắn, chợt giật mình khi cảm nhận được thứ đó giật giật, nảy lên một cái thật mạnh.

Trang Thù Tần ngước mắt nhìn lên, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt không thể giải thích được. "Cậu cứ để vậy rồi ra ngoài đi."

Trang Thù Tần rút tay lại, xả nước vào bồn tắm, để nước chảy xuống cơ thể, quần áo ướt khiến cơ thể anh gần như trong suốt.

“…” Sắc mặt Mạc Mân mệt mỏi, rõ ràng không có tinh thần.

Hắn không nhìn bất kỳ hình ảnh nào khiến hắn hưng phấn nữa, quay người mở cửa bước ra ngoài.

Trang Thù Tần cũng không biểu lộ cảm xúc của mình, lại vô cùng bất mãn.

Dáng vẻ Mạc Mân không hề lay chuyển trước sự cám dỗ của anh, Mạc Mân nghe lời anh rời đi như vậy.

Trang Thù Tần ném chiếc hộp cứng bên cạnh tới một phát. Mạc Mân đang mở cửa thì đập vào sau lưng, âm thanh rêи ɾỉ nghèn nghẹn.

Nhưng hắn không ngừng lại mà mở cửa đi ra ngoài nhanh hơn, sau đó đóng cửa lại.

Trước khi rời đi thậm chí còn không dám nhìn Trang Thù Tần.

Trang Thù Tần ngơ ngác nhìn bàn tay vừa ném đồ, đương nhiên không có ý muốn xin lỗi.

Trang Thù Tần phiền muộn vuốt tóc, hất mái tóc ướt ra phía sau.

Vẻ mặt của anh dần dần bình tĩnh hơn, hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua thích mà cứ giả vờ từ chối, cũng rất có chiến lược, không phải chỉ là muốn thu hút sự chú ý của tôi sao?"

Trang Thù Tần ngồi trong bồn tắm, cởϊ qυầи áo ướt ra, bên dưới không mặc đồ lót từ nãy đến giờ.

Trang Thù Tần không hề để ý gì mà dang rộng hai chân, nhìn vào thứ bên dưới mình, tự lẩm bẩm: "Thứ này của mình cũng vẫn rất được đi, chẳng trách tên gay chết tiệt đó cứ nhớ mãi."

Trang Thù Tần tự luyến mà nghĩ hết nửa ngày, nghĩ đến bộ dạng của Mạc Mân trước khi rời đi, anh cắn môi dưới, cảm thấy vừa rồi mình đã hơi quá đáng.

Nhưng thấy tên đó không thèm quay đầu lại, khiến anh tức điên.

Trang Thù Tần điều chỉnh nhiệt độ nước xong, thoải mái nằm dài ra, dựa vào bồn tắm nhắm mắt lại.

Nước đã tắt, Trang Thù Tần thoải mái ngủ thϊếp đi. Trong mộng, anh hung hăng túm lấy gáy Mạc Mân, cúi người hôn hắn, đưa tay bóp mạnh mông hắn, vạch mông ra hai bên.

Mạc Mân cũng ngoan ngoãn nâng mông lên đón lấy anh.

Nhưng ngay khi Trang Thù Tần chuẩn bị tiến vào, đột nhiên tỉnh lại vì lạnh cóng. Nước trong bồn tắm nguội rồi.

Trang Thù Tần đấm mạnh xuống nước, che giấu sắc mặt tàn bạo.