Chương 20: Bánh bao nếp

Tô Hoài Minh còn chưa lộ diện đã tạo ra một chủ đề lớn như vậy, càng ngày càng nhiều người thấy tin tức trên mạng, đến phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều, số lượng người xem đã đạt đến một đỉnh cao mới.

Xe của tổ chương trình cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng đơn giản với đầy cảm giác thiết kế, sự kết hợp giữa nét duyên dáng hiện đại và cổ điển, đây là nơi ở chính.

[Hahahaha, mùi quá nồng, không biết có người hầu đứng hai bên đường đón tiếp không?]

[Nghĩ đến bộ phim truyền hình tôi đã xem khi còn nhỏ… ký ức đã quên đột nhiên tấn công tôi]

[Tô Hoài Minh, nhanh xuất hiện đi, tôi thật tò mò sao cậu ta lại sống trong một căn nhà như vậy, còn đột nhiên lại có một đứa con trai!]

Nhân viên tổ chương trình biết mình đã tìm được bảo bối, ánh mắt sáng lên, họ cảm thấy có Tô Hoài Minh, độ nổi tiếng và đề tài đã ổn rồi.

Đạo diễn tuy rằng không đích thân tham gia ghi hình, nhưng đang ở phía sau tổ thu âm của ba nhóm, nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Tô Hoài Minh có lượng người xem tăng vọt, lập tức đạt được thống nhất với ban quản lý, ưu tiên cho lưu lượng truy cập của nền tảng và các đề cử dành cho Tô Hoài Minh, không thể để phòng phát sóng trực tiếp sụp đổ do sức chứa quá mức.

Nhϊếp ảnh gia xách máy đi vào trong, khung cảnh trong biệt thự lần lượt hiện ra trước mắt mọi người.

[Bức tranh trang trí treo trên tường không phải là một bức tranh nổi tiếng với giá cao đã bị một người mua bí ẩn mua đi cách đây không lâu ư?]

[Những bức tranh nổi tiếng có giá cắt cổ được dùng làm tranh trang trí, đồ cổ được đặt bừa trên bàn, tôi không thấy lạ chút nào, đầu chó jpg]

[Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm nhưng chỉ cần nhìn vào bức tranh là tôi có thể cảm nhận được mùi tiền.]

[Thế giới người giàu quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường như chúng ta.]

[Đừng lôi kéo nữa, Tô Hoài Minh mau xuất hiện đi, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin cậu!]

Camera quay một vòng trong phòng không thấy Tô Hoài Minh mà lại chụp được một chiếc bánh bao nếp ngồi trên mặt đất từ

xa, không biết mình đang làm gì.

Máy ảnh liên tục phóng to, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ.

Phó Tiêu Tiêu đang chơi đùa với những mảnh Lego trên mặt đất với đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm, hàng lông mi dày và cong run rẩy, có thể xuyên thấu trái tim người khác, môi đỏ và răng trắng, giống như một con búp bê tinh xảo.

Cánh tay và bắp chân ngắn, làn da trắng nõn mềm mại, được nuôi rất tốt, khiến người ta bất giác muốn chọc vào xem có để lại lỗ hay không.

Bên cạnh có một hộp đóng gói cực lớn, các bộ phận Lego vương vãi khắp sàn, Phó Tiêu Tiêu nhặt cái này lên, đặt xuống lại nhặt cái khác lên, cậu bé rõ ràng không biết xếp lại như thế nào, khuôn mặt cậu nhóc phồng lên đau khổ.

[A a a sao trên đời lại có một đứa bé đáng yêu như vậy!]

[Bé yêu, đừng cau mày, chị sẽ giúp em xếp]

[Trái tim tôi gần như tan chảy khi nhìn thấy, mau để cho dì hôn một cái]

[Đột nhiên muốn nuôi một đứa bé, xin hỏi có thể trộm đi được không, đầu chó jpg]

[Đây là con của Tô Hoài Minh sao? Thật đáng yêu!]

Phó Tiêu Tiêu đã chinh phục khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bằng vẻ ngoài dễ thương của mình, ngay khi mọi người đang hét lên rằng họ muốn bắt cóc đứa trẻ, sự kiên nhẫn của Phó Tiêu Tiêu đột nhiên cạn kiệt, cậu nhóc ném các bộ phận Lego trên tay xuống đất, đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu bé vỗ vỗ.

“Tôi không muốn lắp nữa!” Phó Tiêu Tiêu quơ bàn tay nhỏ bé của mình, đẩy những bộ phận gãy đổ nát khắp nơi ra ngoài.