Chương 21: Việc của mình tự mình làm

Phó Tiêu Tiêu lại bắt đầu cáu kỉnh, cậu nhóc nằm trên những mảnh ghép, tay chân không ngừng hoạt động, các mảnh ghép bị đẩy qua lại, những mảnh Lego ban đầu được phân biệt bằng màu sắc đã hoàn toàn trộn lẫn với nhau.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng Phó Tiêu Tiêu khóc liền vội vàng chạy tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, bà ấy ngồi xổm xuống muốn an ủi Phó Tiêu Tiêu, nhưng Phó Tiêu Tiêu lại dùng tay đẩy bà ấy ra.

Phó Tiêu Tiêu không muốn họ đến gần mình nên đã vung bàn tay nhỏ bé của mình lên không trung, vô tình đánh vào mặt một bảo mẫu.

Đứa trẻ tuy không nhiều sức lực, nhưng đánh người cũng sẽ đau, bảo mẫu không khỏi đau đớn thở dốc.

Tiếng khóc của Phó Tiêu Tiêu cùng tiếng an ủi lo lắng của bảo mẫu hòa quyện vào nhau, chọc thủng màng nhĩ của mọi người.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

[Vừa rồi còn dễ thương như một thiên thần nhỏ, nhưng khi bắt đầu khóc đã biến thành ác quỷ rồi!]

[Khóc nhiều đến nỗi da đầu tê dại, đột nhiên tôi cảm thấy độc thân không có con là điều tốt]

[Tính tình Phó Tiêu Tiêu rất hung hãn, vô học, dù có tức giận cũng không thể cứ dùng tay đánh người được.]

[Thêm một ngày sợ kết hôn và sinh con]

[Đứa nhóc đã khóc như vậy, vì sao Tô Hoài Minh còn không xuất hiện? !]

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài, khớp xương khéo léo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Máy ảnh từ từ kéo lên, chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi đỏ tươi, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào duyên dáng, mái tóc buông xõa mềm mại... hiện ra trước mặt mọi người.

Tô Hoài Minh rõ ràng đang mặc đồ ở nhà, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần dài vải mềm màu đen, chân trần đứng trên mặt đất, ngón chân tròn, màu hồng nhạt.

Mặc dù bên tai vang lên những tiếng kêu thảm thiết, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Tô Hoài Minh cũng không khỏi bị lung lay.

[Ah ah ah ah ah đây mới là mỹ nhân tập kích]

[! ! ! ! Đây thật sự là Tô Hoài Minh sao, sao bỗng nhiên trở nên đẹp trai như vậy!]

[Giá trị nhan sắc này là thật sao? Tôi cảm thấy như tim mình bị trúng đòn rồi]

Tô Hoài Minh không có một chút cảm giác bị quay phim, vừa rồi khi cậu đang ngủ thì bị giọng của Phó Tiêu Tiêu đánh thức, bước tới không trang điểm cũng không thay quần áo, trên mặt vẫn còn vết đỏ do ngủ, còn có nếp nhăn trên quần áo.

Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh tới, càng khóc lớn hơn, ngồi dưới đất không ngừng giãy dụa, giậm đôi chân nhỏ bé xuống đất, kêu lên: "Chú, chú nhất định phải giúp tôi xếp cái này!"

"Không phải lúc đầu nhóc cứ muốn chơi Lego sao, còn bảo đảm sẽ ghép tốt." Giọng nói của Tô Hoài Minh rất êm tai: "Việc của mình thì phải làm, tôi không giúp được."

Phó Tiêu Tiêu khịt mũi, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, sau khi bị lời nói của Tô Hoài Minh làm cho choáng váng vài giây, cậu nhóc tức giận đến mức không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào, liền chộp lấy Lego ném về phía trước.

Đứa trẻ này thể lực không lớn lắm, cho nên các bộ phận Lego không ném về phía Tô Hoài Minh, nhưng có mấy mảnh đập vào mu bàn chân của Tô Hoài Minh, mép sắc nhọn cọ vào da thịt, gây ra cảm giác hơi đau.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anit-fan của Tô Hoài Minh bắt đầu hả hê.

[Tô Hoài Minh làm sao có thể dạy một đứa trẻ, không có tố chất, dạy ra một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy!]

[Cháu trai của tôi cũng rất hung hăng, rất khó dỗ, ở nhà làm ầm ĩ mới chịu dừng lại, tuổi còn nhỏ như vậy, Tô Hoài Minh có thể quản được một đứa trẻ nghịch ngợm sao?]

[Người có phẩm chất thấp kém như Tô Hoài Minh mới là đối thủ phù hợp nhất với một đứa trẻ nghịch ngợm, nheo mắt cười jpg]