Chương 25: Không thấy mệt

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bị manh đến mức hú hét.

[A a a, dễ thương quá, cố lên đừng khóc nhé! ]

[Mau để dì hôn con nào, hôn xong dì sẽ giữ khoảng cách với con, không bao giờ bắt trộm con về nhà nữa, đầu chó jpg]

[Con cái nhà giàu có thể tổ chức concert solo tại nhà khi còn nhỏ như vậy!]

[Tôi thực sự muốn đến hiện trường buổi concert của Phó Tiêu Tiêu, dễ thương quá.]

[Phó Tiêu Tiêu hát rất hay, sao những người bên dưới đều có vẻ tuyệt vọng vậy?]

Phó Tiêu Tiêu hát "Little Rabbit, Be Good" năm lần liên tiếp mới đặt micro xuống để bày tỏ rằng mình đã hát xong.

Cậu bé bước sang bên kia ba bước, khi bước lên lần nữa nhóc ta đã trở thành người dẫn chương trình: “Cảm ơn cậu bé Phó Tiêu Tiêu vì màn trình diễn tuyệt vời của cậu, mọi người đều rất thích, tiếp theo xin mời cậu bé Phó Tiêu Tiêu hát Bài hát “Cha mặt trời” cho mọi người”.

Phó Tiêu Tiêu cố tình bắt chước giọng nói trên TV, nhưng lưỡi không linh hoạt, sợ chạm vào răng nên chỉ có thể há miệng thật rộng khiến giọng lạc điệu, giống như kịch khẩu hình.

[Hahaha, Tiêu Tiêu thật dễ thương.]

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người trực tiếp khen bản thân như vậy.]

[Để tôi đi, tôi là sinh viên chuyên ngành phát thanh truyền hình, tôi có thể làm người dẫn chương trình cho Tiêu Tiêu!]

[Hahaha, Tiêu Tiêu lại để lại lịch sử đen trước mặt rất nhiều người như vậy, không biết khi lớn lên bị đào lại cậu bé sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?]

[Tôi nóng lòng muốn Phó Tiêu Tiêu trưởng thành để nhìn thấy phần này, nụ cười tà ác.JPG]

Bài hát này Phó Tiêu Tiêu đã thêm các động tác vũ đạo, khi hát về cha mặt trời, cậu nhóc dùng hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại nâng cằm lên, ngồi xổm xuống đất, mỉm cười ngọt ngào và nghiêng đầu về phía ống kính.

Bộ động tác này khiến các chị em trong phòng phát sóng trực tiếp bị manh đến mức hét ầm lên muốn véo má Phó Tiêu Tiêu.

Sau khi Phó Tiêu Tiêu biểu diễn xong, cậu bé lặp lại bộ động tác một cách nhuần nhuyễn, hát sáu bài hát trong một hơi, hoàn thành tất cả các bài hát do giáo viên dạy.

Theo lí thuyết thì trẻ em không có thể chất khỏe mạnh như người lớn. Phó Tiêu Tiêu ca hát và nhảy múa liên tục nhưng tinh thần vẫn vui vẻ, nhưng những người lớn bị ép làm khán giả bị nắng chóng mặt đến nỗi chuyển từ chân trái sang chân phải, chân họ tê cứng vì đứng.

Sau khi Phó Tiêu Tiêu hát xong, lại bắt đầu ngâm thơ, giọng điệu rất kỳ lạ, đọc rất gập ghềnh:

"Trên trái đất này có những người tôi yêu thương, cũng có những người tôi yêu quý!"

Ống kính chiếu gần hơn, thấy tờ giấy trắng trên tay Phó Tiêu Tiêu ngoại trừ chữ Trung Quốc, còn có nhiều bính âm khác nhau được viết bằng bút chì.

Phó Tiêu Tiêu đọc một đoạn văn ngắn rất lâu, cuối cùng cậu bé cũng đọc xong, những người lớn bị ép làm khán giả đều sáng mắt, mong đợi Phó Tiêu Tiêu sẽ sớm kết thúc.

Nhưng sự thất vọng của họ đã vô ích, Phó Tiêu Tiêu đã chuẩn bị hàng chục chương trình, sau ba lần ngâm thơ, cậu bé lại nói: "Bây giờ chúng ta mời bạn Phó Tiêu Tiêu biểu diễn ăn cà rốt cho mọi người xem!"

Nói xong, Phó Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy sang một bên, lấy trong tôi ra một củ cà rốt, chạy đến trước mặt mọi người, bắt đầu nhai thật mạnh củ cà rốt.

Những người lớn bị buộc làm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng.

[...Ăn cà rốt có thể coi là biểu diễn hả?]

[Tôi cười chết, thế giới trẻ con thật kỳ lạ!]

[Tiêu Tiểu ăn ngon như vậy, chỉ điểm này thôi đã là một chương trình rồi! Đầu chó jgp]

[Sẽ thật tuyệt nếu con trai tôi cũng thích cà rốt như Phó Tiêu Tiêu.]

[Tiêu Tiêu đã biểu diễn cả tiếng đồng hồ rồi, nhóc đó không cảm thấy mệt sao?]