Chương 26: Giao cho tôi

Phó Tiêu Tiêu ăn xong cà rốt, lại giả vờ thỏ nhỏ ăn táo, đôi môi đỏ mọng mọng đều là nước táo, sáng lấp lánh, ăn một cách thích thú, nhưng những người có mặt lại bị buộc phải đứng phơi nắng suốt gần một tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa đói bụng.Bọn họ đều có công việc riêng, nhưng bị Phó Tiêu Tiêu ép tới đây xem kịch.

Phó Tiêu Tiêu biểu diễn xong là có thể nghỉ ngơi, nhưng sau khi trở về bọn họ lại phải tiếp tục bận rộn với công việc trước mắt, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên Phó Tiêu Tiêu gọi bọn họ đi xem diễn, bọn họ đã nhìn thấy cảnh Phó Tiêu Tiêu ăn cà rốt ba lần rồi!

Thực sự không thể chịu đựng được nữa! ! !

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu đồng cảm với họ.

[Mặc dù Tiêu Tiêu rất dễ thương, tôi cũng thích màn trình diễn của cậu bé, nhưng bắt người dưới ánh mặt trời, không để họ làm việc thật không tốt chút nào]

[Điều này làm tôi nhớ đến một công nhân được sếp tạm thời gọi đi làm việc khác, nhưng sau đó phải làm thêm giờ để hoàn thành công việc trước mắt.]

[Cứu với, tôi bắt đầu nghẹt thở rồi.]

[Tô Hoài Minh đâu rồi, mau tới cứu họ đi!]

[Tô Hoài Minh tới cũng vô dụng, cậu ta chỉ có thể dùng một chiêu kia, lần thứ hai sẽ không có tác dụng.]

[Đúng vậy! Tô Hoài Minh còn trẻ, không biết giáo dục trẻ con, nếu không Phó Tiêu Tiêu sao có thể bị cậu ta nuôi dưỡng không có tố chất như vậy!]

Quản gia không thể chịu đựng được nữa, nhân lúc khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang bàn luận, lén gửi tin nhắn cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh vừa mới tỉnh ngủ, mới rửa mặt xong đã nhìn thấy tin nhắn này.

Cậu lập tức cầm điện thoại di động bước xuống xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Quản gia cứ như đã nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng đi tới, vừa định nói thì đã nghe thấy Tô Hoài Minh nói: "Cứ giao cho tôi."

Quản gia nghe được bốn chữ này, cảm động đến mức suýt bật khóc.

Tô Hoài Minh nhìn Phó Tiêu Tiêu đang biểu diễn rất vui vẻ rồi quay sang quản gia nói: "Mời người quay video màn trình diễn của Tiêu Tiêu."

Quản gia sửng sốt, gật đầu nói: "Được."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đầy thắc mắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

[Tô Hoài Minh muốn làm gì? Lưu lại lịch sử đen tối để sau khi Phó Tiêu Tiêu lớn lên tính ngón chân để trừ bớt à?]

[Nhưng đây là chuyện tương lai, bây giờ vẫn không có cách nào để giải cứu những người này!]

[Việc này thật ra rất khó xử lý, nếu cưỡng ép chấm dứt chắc chắn Phó Tiêu Tiêu sẽ khóc lóc thảm thiết. Hơn nữa, cậu nhóc thích biểu diễn như vậy, bị đả kích sẽ không tốt.]

[Đợi xem Tô Hoài Minh giải quyết vấn đề thế nào.]

Sau khi quản gia trở về, Tô Hoài Minh lại nhỏ giọng nói với ông ấy vài câu.

Hai mắt quản gia lập tức sáng lên, nếu không phải địa vị khác biệt, ông ấy nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Hoài Minh.

Máy quay ở rất xa, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không nghe được Tô Hoài Minh nói gì, gấp gáp gãi đầu.

Chưa đầy năm phút sau, tất cả màn hình đột nhiên sáng lên, khuôn mặt của Phó Tiêu Tiêu hiện lên trên màn hình.

Trong biệt thự có một rạp chiếu phim ngoài trời, có hai tấm rèm lớn hướng về phía Phó Tiêu Tiêu.

Phó Tiêu Tiêu đang biểu diễn ăn một chiếc bánh nhỏ thì chớp mắt, nhìn thấy những người trên màn hình cũng đang làm y như mình.

Phó Tiêu Tiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, cậu nhóc cảm thấy thật kỳ lại, cậu nhóc đưa tay sờ lên mặt mình, không xác định được người trên màn hình chính là cậu bé.

Tô Hoài Minh đi tới nói: "Toàn bộ thiết bị điện tử trong nhà đều đang phát hình nhóc biểu diễn, ngay cả lễ hội mùa xuân cũng không được phát rộng rãi như vậy đâu. Tiêu Tiêu, nhóc thật lợi hại.”