Chương 31: Đừng chơi nữa

Sau khi Tô Hoài Minh chơi cầu trượt xong, cuối cùng cậu cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, đưa Phó Tiêu Tiêu đi chơi trên tấm bạt lò xo.

Thời gian còn khá sớm, chỉ có Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu trong khu vui chơi trẻ em.

Phó Tiêu Tiêu thích chơi trên tấm bạt lò xo nhất, cậu nhóc đứng thẳng, sau khi bước lên tấm bạt lò xo, cậu nhóc bật lên, một cánh tay duỗi thẳng chỉ lên trời, trong miệng tự động phối âm: "Mình đang bay!"

Có vẻ như nhóc ta đã xem rất nhiều phim thiếu nhi.

Tô Hoài Minh nặng hơn Phó Tiêu Tiêu nên phạm vi nảy của cậu đương nhiên không phải là thứ Phó Tiêu Tiêu có thể sánh được.

Khi Phó Tiêu Tiêu ngã xuống, Tô Hoài Minh vừa nhảy lên tấm bạt lò xo, Phó Tiêu Tiêu mất đi sự đàn hồi, ngồi trên tấm bạt lò xo rồi lăn sang một bên như một chiếc bánh bao màu vàng nhạt.

Phó Tiêu Tiêu cố gắng dùng tay ngồi dậy, nhưng Tô Hoài Minh vẫn nhảy lung tung, Phó Tiêu Tiêu không giữ được thăng bằng nên chỉ có thể vểnh mông nhỏ, lúc ẩn lúc hiện

Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cậu nhóc cũng nhảy lên được.

Tô Hoài Minh vui vẻ đến mức chẳng thèm quan tâm tới Phó Tiêu Tiêu.

Bị Tô Hoài Minh quấy rối, Phó Tiêu Tiêu cũng không vui vẻ nổi, cậu nhóc chống nạnh hai tay đứng trước mặt Tô Hoài Minh, chỉ vào mũi cậu nói: "Chú..."

Tô Hoài Minh vừa rơi xuống thì bị ngã xuống tấm bạt lò xo, Phó Tiêu Tiêu mất thăng bằng trên đôi chân ngắn ngủn, đặt mông ngồi xuống với vẻ mặt ngơ ngác, không kịp phản ứng.

Phó Tiêu Tiêu: "..." Huhuhu ba dượng ghẻ thật tệ!

Trước đây khi Phó Tiêu Tiêu chơi trên bạt lò xo sẽ

cố tình làm quấy người khác, bây giờ cuối cùng cậu nhóc cũng nhận ra cảm giác này, nhóc ta tức giận đến mức phồng má bánh bao mò ra ngoài ống, không muốn chơi cùng Tô Hoài Minh nữa!

Trẻ con dù có tràn đầy năng lượng cũng sẽ mệt mỏi, Phó Tiêu Tiêu chơi một lúc cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Trước đây cậu nhóc cố tình không đi là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt cuống cuồng của bọn quản gia.

Nhóc không thích những người này, những người này sẽ nói cậu nhóc là gánh nặng sau lưng, là đứa con hoang không ai thèm muốn!

Nhưng lần này Phó Tiêu Tiêu đã tính toán sai.

Tô Hoài Minh vẫn vui vẻ ở đây, không hề chủ động ra khỏi khu vui chơi trẻ em.

Phó Tiêu Tiêu thật sự không thể chịu đựng được nữa, lần đầu tiên chủ động bước ra khỏi khu vui chơi dành cho trẻ em.

Quản gia trước đó đã bị tra tấn mấy lần, nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đi ra, suýt nữa kích động tới ướt mắt.

Phó Tiêu Tiêu đi giày xong, đứng ở bên cạnh sân chơi trẻ em, xuyên qua hàng rào nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh đang chui qua các đường hầm khác nhau, thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất nhanh chóng, khung cảnh đặc biệt giống như một trò chơi đập chuột.

Phó Tiêu Tiêu muốn về nhà chơi đồ chơi, chống nạnh, dùng giọng trẻ con gọi: "Dượng, chúng ta về nhà đi!"

Hai ba giây sau, Tô Hoài Minh từ trong hành lang đi ra, giọng nói không rõ ràng lắm vì quá xa: "Chú muốn chơi thêm một lát."

Vị trí của Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu hoàn toàn thay đổi, Phó Tiêu Tiêu đối xử với cậu như đứa trẻ ham chơi, giáo dục nói: "Đừng chơi nữa."

Tuy rằng sức khỏe của Tô Hoài Minh đã khá hơn rất nhiều, nhưng vừa rồi lại quá nhập tâm vào việc chơi đùa, thở dốc, l*иg ngực cũng khó chịu.

Thời gian còn nhiều, sau này vẫn có thể đến đây chơi với danh nghĩa đi cùng Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh đang định ra ngoài thì chợt nhớ đến lời quản gia vừa nói.

Tô Hoài Minh dừng lại, cố ý nói: "Tôi có thể leo lên đây, lợi hại không?"

Phó Tiêu Tiêu cảm thấy ba dượng của mình thật trẻ con và dính người, giống như một người lớn nhỏ, bất đắc dĩ thở dài, vỗ tay hai tiếng có lệ: “Lợi hại lắm.”