Chương 32: Chăm sóc chú ấy chút

Tô Hoài Minh hài lòng gật đầu, đi ra khỏi sân chơi trẻ em, Phó Tiêu Tiêu khoanh tay chờ ở một bên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

[Hahahahaha tôi không còn phân biệt được ai là con ai là ba nữa]

[Tôi muốn gọi chiêu này là: chỉ cần tôi càng ương ngạnh, đứa trẻ nghịch ngợm sẽ không còn cách nào khác ngoài đầu hàng!]

[Cười chết đi, đi theo con đường của đứa trẻ, để đứa trẻ không còn đường đi]

[Vẻ mặt vô cảm của Tô Hoài Minh cầu xin khen ngợi, thật dễ thương]

[Tô Hoài Minh dù sao cũng chỉ là một đứa bé 22 tuổi, đầu chó jpg]

[Không sao đâu, năm nay tôi đã gần 30 rồi mà vẫn thấy mình như trẻ con]

Không khí màn đạn rất tốt nhưng anti-fan của Tô Hoài Minh vẫn xôn xao.

[Tô Hoài Minh không có uy nghiêm của phụ huynh chút nào, loại chuyện giáo dục này còn có người khen ư?]

[Người lớn phải trông giống người lớn, như vậy sẽ phá hủy ấn tượng về người lớn trong tâm trí trẻ em]

[Tô Hoài Minh có nhân phẩm thấp kém, nhìn xem cậu ta biến Phó Tiêu Tiêu trở nên xấu xa thế nào kìa!]

Trước kia Tô Hoài Minh bị một bên chỉ trích, nhưng lần này thì khác.

[Đây là một khuôn mẫu à, người lớn cũng có thể có sự ngây thơ như trẻ con, đôi khi trẻ con thì có gì sai?]

[Tôi cảm thấy Tô Hoài Minh làm rất tốt, nếu mi nói cậu ấy giáo dục có vấn đề, mi có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để đối phó với trẻ con nghịch ngợm không?]

[Tôi cảm thấy Tô Hoài Minh khá giỏi việc này, nếu như Phó Tiêu Tiêu là do cậu ấy nuôi thì sao có thể như thế này?]

[Suy đoán lớn mật một chút, Tô Hoài Minh mới kết hôn, chung sống với Tiêu Tiêu chưa bao lâu, trước đó tính tình của Phó Tiêu Tiêu rất không tốt]

[Vậy

rốt cuộc Tô Hoài Minh kết hôn với ai, tất cả vô dụng như vậy à, cho đến bây giờ vẫn chưa tra ra!]

Cuộc thảo luận sôi nổi trong phòng phát sóng trực tiếp không ảnh hưởng đến Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu, hai người đều có chút mệt mỏi, chuẩn bị về nhà.

Tô Hoài Minh vừa tiến lên mấy bước liền nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu đưa tay về phía mình.

? ? ?

Vẻ mặt Phó Tiêu Tiêu có chút ghét bỏ, không được tự nhiên nói: "Tôi nắm tay chú, chú không được đi lạc."

Tô Hoài Minh không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn nhớ tới chuyện này, cậu vốn sợ Phó Tiêu Tiêu tùy tiện bỏ chạy, cho nên Phó Tiêu Tiêu chủ động dẫn cậu, vừa lúc thuận ý cậu.

Về phần tại sao, điều đó không quan trọng.

Tô Hoài Minh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Tiêu Tiêu, hai người sóng vai nhau đi về phía trước.

Phó Tiêu Tiêu cảm giác được trong tay có hơi ấm, ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, dùng mũi hừ hừ mấy tiếng.

Tô Hoài Minh đúng là một người lớn vô dụng, đi đến trung tâm mua sắm cũng sẽ bị lạc.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chăm sóc chú ấy chút.

Ba ngày ghi hình ở nhà nhanh chóng kết thúc, trong khoảng thời gian này, người bạn đời bí ẩn của Tô Hoài Minh chưa từng trở về.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp và tổ chương trình rất thất vọng về điều này, chỉ có thể đặt hy vọng vào những blogger tin đồn lớn.

Tô Hoài Minh nhanh chóng thu dọn hành lý, nhưng khi đi gặp Phó Tiêu Tiêu lại phát hiện dưới sàn phòng có bảy tám cái vali, chất đầy đồ đạc bên trong.

? ? ? Một đứa trẻ ba tuổi đi chơi có vài ngày thì có cần mang theo nhiều đồ như vậy không?!