Chương 4: Không Có Tiền Thì Bán Đi

Trong ngõ xuất hiện mấy người đàn ông mặc vest, Ngụy Quân Nhiễm lập tức trốn sau Quý Uẩn.

Anh biết rằng Quý Uẩn rất mạnh, chắc chắn sẽ đối phó được mấy vệ sĩ này.

Ngay lúc Ngụy Quân Nhiễm đang suy nghĩ, người trước mặt đột nhiên lao ra, bay lên và xoay 180° trên không rồi đá vào một bên mặt của một vệ sĩ.

Người vệ sĩ kia ngã gục.

Ngụy Quân Nhiễm vô thức đưa tay lên che một bên mặt. Nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Sau đó Quý Uẩn vươn tay nắm lấy cánh tay của ai đó, ném hắn qua vai.

Hầu kết Ngụy Quân Nhiễm gian nan nuốt nước bọt.

Vợ của anh uy vũ quá!

Cuối cùng Ngụy Quân Nhiễm đã trốn thoát thành công khỏi vệ sĩ và thoát khỏi cảnh bị ông nội đánh gãy chân.

Quý Uẩn nhặt cặp sách của mình lên và vỗ nhẹ bụi bẩn trên đó. Xử lý xong cô khập khễnh đi về phía đầu hẻm.

Mới vừa nãy dùng sức quá lớn khiến cổ chân cô bị trật khớp. Quý Uẩn cau mày, đau quá!

Vốn muốn tiết kiệm tiền xe đi về, hay là thuê xe đi thôi.

Ngụy Quân Nhiễm nhìn dáng vẻ Quý Uẩn khập khễnh, vội vàng theo sau.

“Em không sao chứ? Để anh cõng em đi.”

Quý Uẩn cảm thấy mình cùng người này cũng không quen. Tự mình ra tay hỗ trợ, chẳng qua vì muốn giúp mà thôi.

Quý Uẩn nhàn nhạt nói: “Không cần.”

“Thiếu hiệp, vừa rồi cám ơn em”.

Nghe được câu nói tràn đầy hơi thở võ lâm, Quý Uẩn cảm thấy thật hiếm lạ.

“Anh đưa em về nha.”

Nói xong Ngụy Quân Nhiễm lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm đặt xe lên.

Trên xe taxi, Ngụy Quân Nhiễm ngồi ở ghế hành khách phía trước nói chuyện với tài xế.

Ngụy Quân Nhiễm là một người có tính cách như tên, cho anh một cơ hội thì anh có thể nói chuyện ba ngày ba đêm.

Quý Uẩn ngồi ở phía sau, vừa nãy là cổ chân đau, bây giờ bắp chân cũng có chút đau.

Cô dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửa kính xe mở ra một cái khe nhỏ, gió từ bên ngoài thổi vào làm tóc Quý Uẩn rối loạn.

Chiếc xe lái ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một khu đô thị.

Cảnh sắc trước mắt không còn sầm uất nữa, ngược lại có chút cũ nát.

Ngụy Quân Nhiễm hăng hái đánh giá, anh còn chưa tới loại địa phương như này bao giờ đâu.

Hóa ra vợ mình trước kia ở cái loại địa phương như này.

Tài xế lên tiếng: “Chỗ này rất nhanh sẽ bị phá bỏ thôi, mấy năm trước cũng bị phá bỏ, kết quả có người chết nên liền trì hoãn. Năm nay được đăng hẳn lên báo.”

Ngụy Quân Nhiễm cái gì cũng có thể tiếp thu, vừa mới yên lặng một lúc, bây giờ lại cùng bác tài trò chuyện.

Đi thêm một đoạn thì hai người liền xuống xe, Ngụy Quân Nhiễm xuống trước đỡ Quý Uẩn.

Anh không dám chạm vào tay Quý Uẩn, sợ Quý Uẩn để ý, vì vậy cách một khoảng cách, nếu là Quý Uẩn có ngã thì anh cũng có thể kịp thời đỡ cô.

Từ một cái cửa sắt nhỏ rỉ sét đi vào, đi thêm hai bước, một mùi hôi thối xộc tới.

Hai người cơ hồ đồng thời khom người, nôn mửa một trận.

Ngụy Quân Nhiễm không nhịn được ói một trận: “Mấy cái thùng rác rưởi này có thể so với vũ khí sinh học a!”

Quý Uẩn tiếp tục khập khễnh đi về phía trước, không có vấn đề gì nói: “Quen rồi thì sẽ không sao. Anh ngửi lâu một chút tự nhiên sẽ thích ứng được.”

“Sau khi vào phòng thì anh sẽ không ngửi thấy nó nữa đâu.”

Ngụy Quân Nhiễm:….

Theo sau Quý Uẩn đi thêm một đoạn, họ liền nghe hai lão thái thái đang gân giọng mắng nhau.

Họ nguyền rủa lẫn nhau, lời độc ác gì cũng mắng ra được.

Quý Uẩn đã thành thói quen, đi vòng qua họ vào thang máy.

Thời điểm thang máy chuẩn bị đóng, Ngụy Quân Nhiễm bỗng nhiên chen người chui vào.

“Nói thế nào anh cũng phải đưa em về đến cửa nhà a, vừa vặn anh cũng đói, đi đến nhà em xin bữa cơm.” Ngụy Quân Nhiễm cười híp mắt nói.

Quý Uẩn không để ý anh, trực tiếp đem anh coi như không khí.

Bởi vì Quý Uẩn cúi đầu, mũ lưỡi trai che lại nửa khuôn mặt. Ngụy Quân Nhiễm chỉ có thể nhìn được miệng của cô.

Xuống chút nữa là cái cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Sau khi kết hôn, Quý Uẩn thích sau khi tắm xong sẽ uống chút rượu.

Ban công phòng ngủ có một cái ghế nằm, Quý Uẩn rất thích nằm ở đây vừa uống rượu vừa ngắm sao.

Ngụy Quân Nhiễm rất thích vào lúc này đi hôn Quý Uẩn, cắn cổ của nàng.

Thời điểm Quý Uẩn tâm tình không tốt, hắn sẽ bị Quý Uẩn đạp một cước.

Nhưng nếu Quý Uẩn tâm tình tốt, hắn chính là có thể ôm ôm hôn hôn cô một trận.

Nghĩ tới đây, lỗ tai Ngụy Quân Nhiễm liền đỏ, vội vàng dời ánh mắt đi.

Đến tầng 3, vừa ra khỏi thang máy, Quý Uẩn liền thấy cửa nhà mở ra.

Trong nháy mắt sắc mặt cô âm trầm.

Không để ý vết thương ở chân, cô hướng trong nhà mà đi.

Ngụy Quân Nhiễm cùng tò mò đi vào theo.

Một lão thái thái gương mặt bất thiện đang bị Quý Uẩn ngăn ở phòng vệ sinh bên cạnh.

Trong tay lão thái thái đang ôm mấy cái áo choàng dài.

Ngụy Quân Nhiễm nhìn một cái cũng biết, mấy cái áo choàng dài kia đều thuộc dạng đắt tiền. Mẹ hắn trong tủ cũng có treo vài cái như vậy.

Chỉ là anh có chút tò mò, Quý Uẩn ở địa phương như này, làm sao trong nhà sẽ có loại này quần áo.

Lạnh lẽo trong mắt Quý Uẩn tỏa ra, “Tôi đã cảnh cáo bà, đừng đυ.ng vào đồ của mẹ tôi một lần nào nữa!!!”

Vương lão thái thái giọng chanh chua: “Làm sao! Tao cầm đồ của con gái tao làm phiền gì đến mày.”

“Cái, này, là, của, mẹ, tôi!” Quý Uẩn đè nén tức giận, gằn từng chữ một.

“Nha đầu chết tiệt, mày cũng là dạng người giống y hệt mẹ mày vậy.”

“Mẹ mày gả ra ngoài, tao không kiếm được một phân tiền.”

“Cậu mày muốn mua máy tính, cần nhiều tiền, mẹ mày đều chết rồi, tao bán quần áo của nó thì thế nào!”

“Tang môn tinh, mày cản trở tao nữa, xem hay không tao đánh chết mày.” Vương lão thái thái hung tợn nói.

Cậu của cô là con trai duy nhất của Vương lão thái thái, cùng mẹ Quý Uẩn chênh lệch hai mươi tuổi, chỉ lớn hơn một tuổi so với Quý Uẩn, bây giờ đang học ở một trường tư thục hạng ba.

Ngụy Quân Nhiễm lần đầu tiên thấy Quý Uẩn như vậy, môi hơi động, có chút đau lòng.

Quý Uẩn trong ấn tượng của anh cho tới bây giờ đều là người ung dung, lãnh lãnh đạm đạm.

Ánh mắt Quý Uẩn cực kỳ lạnh, móng tay khảm sâu vào trong thịt, tựa hồ một giây sau sẽ tiến lên động thủ.

Vương lão thái thái không để ý tới, bởi vì Quý Uẩn cho tới bây giờ đều không có cùng bà động thủ.

Cho nên bà tin Quý Uẩn sẽ không động thủ.

“Nha đầu chết tiệt, mày có còn tiền không? Có tiền thì lấy ra đây cho cậu mày mua máy tính.”

“Tôi không có tiền! Tôi đi học bằng tiền học bổng.”

Vương lão thái thái liếc mắt, nhưng thấy được Ngụy Quân Nhiễm trong phòng khách.

Trực giác nói cho bà biết, Ngụy Quân Nhiễm tám phần mười là con của nhà có tiền.

Vương lão thái thái hướng về phía Quý Uẩn mà trợn mắt, giương cao giọng nói: “Không có tiền? Không có tiền thì ngươi đi bán đi a!”