Chương 5: Đau Lòng Muốn Khóc

Ngụy Quân Nhiễm bị lời nói của lão thái thái kinh động.

Ánh mắt lão thái thái nhìn anh giống như nhìn một con dê béo bở, bên trong trần trụi tham lam, khiến anh cảm thấy chán ghét.

Ngụy Quân Nhiễm quyết định gạt bà một chút, cầm lấy điện thoại, cười híp mắt nói: “Lão thái thái, lời bà vừa nói ra tôi đều ghi âm lại rồi. Tôi sẽ dưa cho cảnh sát nghe.”

“Làm sao!” Vương lão thái thái trợn mắt, lớn tiếng nói: “Tao có bệnh tim, bọn họ có thể làm gì tao!”

Nghe một chút, thanh âm nói ra chứa mười phần trung khí.

Ngụy Quân Nhiễm xoa xoa lỗ tai, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần không phải bệnh tâm thần thì tôi đều có thể đem bà đi ăn cơm tù!”

“Gì cơ!”

Thừa dịp Vương lão thái thái không chú ý, Quý Uẩn từ phía sau đoạt lại quần áo từ tay bà, trên tay cô không biết từ lúc nào nhiều thêm một con dao gọt trái cây.

Quý Uẩn dùng dao gọt trái cây chỉ Vương lão thái thái, thanh âm lạnh như băng nói: “Tôi cảnh cáo bà, chớ ép tôi”

“Nếu không, tôi sẽ để cho người cậu mà mẹ tôi nói mất đi mẹ của hắn.”

Quý Uẩn chế trụ Vương lão thái thái.

Bà ta sợ chết a.

Thấy Quý Uẩn như vậy, một góc nào đó trong tim Ngụy Quân Nhiễm hung hăng đau một chút.

Anh che ngực mình, cúi người thở hổn hển mấy cái.

Vương lão thái thái không lộn xộn nữa, hùng hổ rời đi.

Quý Uẩn đem quần áo bỏ xuống, chậm mấy giây, đi phòng bếp nấu nước.

Ngụy Quân Nhiễm quan sát phòng một chút.

Hai gian một phòng khách, ánh sáng không được tốt lắm, đoán chừng được tám chín mươi mét vuông.

Không có ti vi, trong phòng khách chỉ có bàn trà nhỏ cùng ghế sô pha.

Ngụy Quân Nhiễm đi theo vào phòng bếp, phát hiện trong nhà này đến tủ lạnh cũng không có.

Quý Uẩn lấy ra một gói mỳ từ trong cái cặp, cầm một cái bát, cô nói: “Nhà không có gì để ăn, chỉ còn dư lại một gói mỳ, ăn tạm một chút đi.”

Ngụy Quân Nhiễm cao hơn so với Quý Uẩn một cái đầu, vừa vặn có thể thấy đỉnh đầu cô.

Vặn vặn ngón tay, chịu đựng cảm giác muốn xoa đầu cô, anh lên tiếng hỏi: “Tức….Vậy em ăn cái gì?”

Quý Uẩn của bây giờ, tuy nhìn có chút lãnh, nhưng không còn như đời trước….Tử khí âm trầm.

Có lẽ, anh đã tới đúng lúc.

Quý Uẩn rũ mắt nói: “Tôi không đói bụng, anh ăn rồi đi nhanh nhanh đi. Nếu không trời sẽ tối.”

Quý Uẩn ôm quần áo trở về phòng mình.

Ngụy Quân Nhiễm ngồi ăn mì gói.

Thấy vợ, đau lòng vợ, muốn khóc a.

Một giọt nước mắt rơi vào bát mỳ, Ngụy Quân Nhiễm vội vàng xoa mắt mình một chút.

Anh cầm điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn ngoài, quyết định cho Quý Uẩn ăn chút gì đó ngon ngon.

Một lát sau, di động reo lên, anh trai giao hàng gọi đến muốn Ngụy Quân Nhiễm xuống lấy đồ ăn.

Ngụy Quân Nhiễm xuống lầu.

Bởi vì mua mấy món ăn bên ngoài, Ngụy Quân Nhiễm quyết định chờ nốt mấy món kia giao tới.

Anh cúi đầu chơi điện thoại, một người đàn ông mặt đầy hung tợn lướt qua bên cạnh người anh mà đi.

Người kia nhìn rất cường tráng, nhìn qua khoảng hơn 80 cân. Cánh tay lộ ra ngoài toàn là thịt béo.

Hắn sắc mặt bất thiện quan sát Ngụy Quân Nhiễm một chút sau đó đi lên lầu.

Ngụy Quân Nhiễm cảm thấy bị mạo phạm, cau mày suy tư, anh không thể để vợ mình ở loại địa phương này nữa.

Anh muốn gọi điện thoại cho anh họ của mình, để cho anh họ hỗ trợ tìm mua một căn nhà.

Sau đó anh sẽ đưa vợ vào ở, Ngụy Quân Nhiễm nghĩ như vậy, trong lòng đầy mỹ mãn.

Đồ ăn đặt bên ngoài đều đã đến hết.

Sushi, gà chiên, nửa quả dưa hấu. Quý Uẩn hẳn sẽ rất thích nhỉ.

Trời nóng như vậy, ăn dưa hấu vừa vặn giải khát.

Quý Uẩn đang mê man cảm thấy có người mở cửa phòng ngủ của cô, cô cựa quậy tỉnh lại, cửa phòng cô đã bị mở ra.

Là người cậu tiện nghi của cô Vương Thủ.

Vương Thủ mặt đầy hung dữ, cặp mắt ti hí kia mỡ chen nhau nhìn thật sự đáng thương.

Nhưng cặp mắt ấy dù có nhỏ đi nữa, nó đang để lộ ra ánh mắt dâʍ đãиɠ, khiến ánh mắt Quý Uẩn đau nhói.

Quý Uẩn lạnh giọng quát lên: “Cút ra ngoài.”

“Hắc hắc, đừng nha. Hôm nay mẹ tao tới lấy quần áo, mày không cho, vậy tao liền tự tới lấy.”

“Còn sống không tốt sao?” Quý Uẩn cau mày.

“Mày đẹp mắt như vậy, tao dĩ nhiên phải sống khỏe mạnh a. Hắc hắc”

Trước khi đi ngủ Quý Uẩn đã thay sang quần áo ngủ.

Cổ áo ngủ của cô có chút rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt.

Vương Thủ nhìn xương quai xanh của Quý Uẩn, nước miếng mau mau muốn rớt xuống. Dáng vẻ của hắn là một dạng tϊиɧ ŧяùиɠ lên óc.