Chương 12: Túi thơm

Kỷ Sơ Linh quen biết với Lý Tương Uyển cũng vì Chiêu Minh công chúa. Trong số các công chúa, người Hoàng thượng thương yêu nhất chính là Chiêu Minh công chúa, nhưng đáng tiếc là công chúa bị bệnh từ trong bụng mẹ, cả ngày chỉ có thể ở trong điện, hiếm khi cơ thể khỏe lại mới được ra ngoài.

Khi còn nhỏ, Chiêu Minh công chúa không cảm thấy gì, sau khi lớn lên, nhận thức được tình trạng cơ thể của mình, cả ngày nàng ấy chỉ có thể thở dài tuyệt vọng. Hoàng thượng đau lòng cho Chiêu Minh công chúa, sợ nàng ấy ủ đột buồn bực ảnh, nên ngài ấy đã nghĩ ra cách chọn hai người trong nhà làm quan xấp xỉ tuổi công chúa làm thư đồng(1), cùng nàng ấy trò chuyện giải sầu cũng tốt.

(1)thư đồng: Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt.

Cuối cùng người được chọn lựa là nàng và Lý Tương Uyển. Hai người tiến cung làm thư đồng cho Chiêu Minh công chúa, nàng ấy là một người vừa tốt bụng lại vừa khiêm tốn, vì ở cùng hai cô nương hoạt bát, tuổi tác lại xấp xỉ nhau nên dần dần công chúa cũng tươi cười nhiều hơn.

Vì lý do này mà quan hệ giữa nàng và Chiêu Minh công chúa vô cùng tốt.

Năm đó cũng vì chuyện này mà đại phòng không vừa lòng với sự lựa chọn của tổ phụ.

“Cho nên điện hạ bảo ngươi đến xem ta?” Kỷ Sơ Linh hỏi.

“Xem như là vậy, công chúa không thể ra khỏi cung, cho nên mới truyền thư để ta đến đây hỏi thăm.” Lý Tương Uyển nói xong lại nghĩ đến chuyện gì đó, thuận miệng nói: “Nhưng mà Sơ Linh muội muội, ngươi xảy ra chuyện không may, trước khi ta nhận thư của công chúa, ta biết chuyện này vẫn là do đại tẩu nói cho ta biết.”

Ngô Thị vốn lẳng lặng ngồi ở một bên nghe hai người nói chuyện, bỗng bị tiểu cô tử nhắc đến có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nói: “Ta cũng vừa nghe nói, nghĩ đến A Uyển và ngươi có quan hệ tốt như vậy chắc chắn sẽ sốt ruột, nên cùng nàng sang đây.”

Đúng lúc này, Trần nhũ mẫu dẫn theo nha hoàn đợi ở bên ngoài, cuộc trò chuyện ngừng lại, Kỷ Sơ Linh để cho Trần nhũ mẫu đem nước trà và điểm tâm bưng lên.

Kỷ Sơ Linh bưng trà nóng qua, thừa dịp này quan sát y phục của Lý Tương Uyển, thấy nàng ấy cũng ăn mặc giản dị giống như Ngô Thị. Ánh mắt nhìn về phía bên hông của Lý Tương Uyển, cũng phát hiện một đóa hoa màu trắng.

Lý gia có tang sao?

Đã đến thăm bệnh, tất nhiên là không tiện mặc tang phục, cho nên mới ăn mặc đơn giản phối với một đóa hoa màu trắng.

Lúc này ở kiếp trước, nàng hoàn toàn không biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, người khác nói cái gì thì nàng biết cái đó. Đừng nói là chuyện bên ngoài, cho dù những người đến thăm có nói với nàng, thì nàng cũng đều không nhớ rõ.

Nàng cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của mình một lần, đúng là nhớ ra có một chuyện. Trưởng tử của Lý Thượng thư là Lý Hạo, cũng là huynh trưởng của Lý Tương Uyển, trượng phu của Ngô Thị, năm đó quả thật là đã gặp chuyện bất trắc.

Về phần Lý Hạo cụ thể là chết lúc nào thì nàng không biết. Nhưng Lý gia ngoại trừ tang lễ này, nhất thời nàng không nghĩ được thêm điều gì khác.

Kỷ Sơ Linh tinh tế quan sát Lý Tương Uyển, phát hiện hôm nay nàng ấy trang điểm khá dày. Mặc dù đã cố ý dùng phấn che, nhưng nhìn gần vẫn có thể nhìn thấy hai vệt xanh đen và mí mắt cũng hơi sưng lên.

Tuy rằng Ngô Thị không như thế, nhưng thần sắc cũng có chút héo rũ, không biết là có phải do mặc trang phục màu trắng hay không, thoạt nhìn không có cảm giác kiều mị giống như trước đây.

Chờ Trần nhũ mẫu dẫn người lui ra, Kỷ Sơ Linh nhỏ giọng hỏi: “A Uyển tỷ tỷ, Lý gia có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lý Tương Uyển đang định đưa tay lấy miếng bánh đào hoa tô mà nàng ta yêu thích nhất, nghe vậy, tay bỗng nhiên run lên, miếng đào hoa tô theo đầu ngón tay rơi trên mặt đất.

Tiểu cô nương cắn môi, khóe miệng rủ xuống, thật lâu sau mới nén được giọng nói nghẹn ngào từ trong cổ họng: “Sơ Linh muội muội, huynh trưởng, mất rồi.”

Những lời này của Kỷ Sơ Linh bỗng nhiên làm nước mắt của Lý Tương Uyển chảy ra. Nàng vội vàng đặt tách trà lên bàn, an ủi nàng ta một lúc.

Quả nhiên thật là Lý Hạo?

Trước đây Lý Tương Uyển có nói với nàng, mình và ca ca trong nhà không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng, vốn dĩ người còn có thể cười bây giờ đã đi rồi, làm sao có thể không sợ không buồn chứ.

Chuyện lớn như vậy, nàng ta lại đến gặp mình hai lần. Vả lại kiếp trước thậm chí nàng còn không nhận ra điều này.

Lý Tương Uyển méo miệng rơi nước mắt, bên kia Ngô Thị cũng cúi đầu lau khóe mắt.

Kỷ Sơ Linh an ủi một lúc mới dỗ được người. Lý Tương Uyển lau mặt sạch sẽ, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thật ra chuyện này cũng đã xảy ra được một thời gian rồi, nhưng nghe bạn tốt Kỷ Sơ Linh nói một câu, nàng ta không nhịn được kể lại.

Về phần Lý Hạo xảy ra chuyện như thế nào, Kỷ Sơ Linh ghép lại từ lời nói của Lý Tương Uyển và Ngô Thị.

Hóa ra Lý Hạo đã qua đời mấy ngày trước khi nàng đi huyện Lĩnh.

Nói là buổi tối Lý Hạo và bạn bè tụ họp, uống nhiều rượu, lúc một mình trở về thì trượt chân rơi xuống sông, lúc được người ta phát hiện thì đã chết chìm rồi.

Dù sao thế sự vô thường(3). Kỷ Sơ Linh cũng không biết nên nói gì, thấy nước mắt của Ngô Thị trào ra, nàng lại an ủi hai câu.

(3)thế sự vô thường (世事无常 ): Việc đời không có gì là chắc chắn.

Ngô Thị cầm khăn tay, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau một lúc, mới lắc đầu nói: “Đây cũng là số mệnh của phu quân. Không nói chuyện này nữa, Uyển Uyển, chúng ta tới thăm Nhị tiểu thư, sao lại nói những chuyện này chứ, đứa nhỏ này.”

Lý Tương Uyển vội vàng nói: “Đúng vậy, Sơ Linh muội muội, muội đừng trách ta. Nói mới nhớ, mọi người trong nhà đều vì chuyện này mà bận rộn, đại tẩu thấy phụ mẫu không có thời gian, nên cùng ta đến phủ Vệ Quốc Công xem muội thế nào.”

Kỷ Sơ Linh nói cảm ơn, vừa dứt lời tầm mắt của nàng lơ đãng dừng trên chiếc khăn tay của Ngô Thị.

Trong đầu xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, hai mắt nàng không khỏi nhìn chằm chằm chiếc khăn tay kia, rồi lại mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt đang theo dõi nàng.

Vừa mới ngước mắt lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Ngô Thị. Ngô Thị bất ngờ bị Kỷ Sơ Linh nhìn, ánh mắt có chút né tránh, cười nói một câu khách sáo.

Kỷ Sơ Linh thả lỏng một chút, trong đầu bỗng nhiên nhảy dựng lên. Tại sao Ngô Thị lại nhìn mình với ánh mắt như vậy? Nàng ta đang đánh giá nàng.

Mặc dù nàng và Ngô Thị không quen biết nhiều, nhưng cũng không phải lần đầu gặp mặt, vì sao phải nhìn kỹ như vậy?

Vừa rồi nàng phát hiện lúc Ngô Thị cúi đầu lau nước mắt một hồi lâu, nhưng khăn tay chỉ ướt có một góc nhỏ, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Lý Hạo đối với hai người, một là quan hệ huynh muội không quá thân thiết, một là trượng phu đồng sàng cộng chẩm(4). Nhưng trạng thái của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như nói là do Lý Tương Uyển còn nhỏ tuổi thì cũng có lý.

(4) Đồng sàng cộng chẩm: chung chăn chung gối.

Thế nhưng bắt gặp ánh mắt kia của Ngô Thị, nàng không chỉ là nghi ngờ.

“À đúng rồi, lần trước Nhị tiểu thư đến Lý phủ không phải đánh rơi đồ sao. Ta nghĩ vật này rất quan trọng, làm mất sẽ không tốt. Hôm nay sang đây, ta còn nhớ để cho Uyển Uyển mang theo.” Ngô Thị đột nhiên nói.

Được Ngô Thị nhắc nhở, Lý Tương Uyển mới nhớ ra, lấy một cái túi thơm nhét vào trong tay Kỷ Sơ Linh: “Này, Sơ Linh muội muội, muội quá sơ suất rồi, ngay cả túi thơm bên người cũng đánh rơi. May mà được đại tẩu nhặt được.”

Túi thơm này là do chính Kỷ Sơ Linh tự tay thêu, ngộ nhỡ bị nam tử nào đó nhặt được, vậy thì không tốt lắm.

Kỷ Sơ Linh đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn được thêu trên đó một chút. Chính xác là túi thơm của nàng, hoa sen bên trên được thêu phỏng theo đóa hoa lớn nhất ở trong hồ nước.

“Sau đó ta cũng tình cờ nhặt được, nhìn thấy hoa sen được thêu vô cùng tinh xảo, không biết cô nương nào đã hết lòng làm nó, nếu đánh mất thì sẽ vô cùng tiếc. Sau đó Uyển Uyển nhìn thấy, nàng liếc mắt một cái nhận ra ngay đây là tay nghề của ngươi. Có lẽ là tháng trước Nhị tiểu thư đến dự yến tiệc sinh nhật của Uyển Uyển, không cẩn thận làm rơi?” Ngô Thị nhìn Kỷ Sơ Linh giải thích.

“Là của ta.” Kỷ Sơ Linh do dự gật đầu nói, nàng nhớ tới ở kiếp trước, hai người họ đến thì Lý Tương Uyển đem túi thơm trả lại cho nàng.

Chẳng qua chỉ là một cái túi thơm mà thôi, trong lúc nhàn rỗi thì nàng tự tay làm nó, cũng không có gì quan trọng, sau đó cũng không biết mình tùy tiện ném đi đâu.

Hôm nay nếu không phải Lý Tương Uyển đưa cho nàng, sợ là nàng cũng không nhớ ra chuyện này.

Tháng trước nàng đến Lý phủ tham dự tiệc sinh thần của Lý Tương Uyển. Trong bữa tiệc, nàng vô tình ăn quá nhiều, nên giữa chừng đứng dậy muốn đi dạo trong vườn hoa một chút. Khi đó nàng ấn tượng với vẻ đẹp những ngôi sao và ánh trăng nên đứng ngắm một lúc. Kết quả là không biết con mèo hoang ở đâu chạy ra, nhìn chằm chằm túi thơm bên hông nàng, đột nhiên nó lao đến ngậm lấy rồi bỏ chạy.

Nàng bị hoảng sợ, đuổi theo hai bước, nhưng mèo hoang kia lại chạy vào bụi cây đầu tường, trong nháy mắt đã biến mất, không có cách nào đuổi theo.

Trước đây nàng thường hay thêu thùa, làm nhiều túi thơm, trong hộp có không ít, mất một cái cũng không quan trọng, nghĩ rồi bỏ đi.

“Ngày đó là do ta buộc không cẩn thận nên làm rơi, đa tạ.”

Kỷ Sơ Linh đang định cất túi thơm đi, lại nghe Ngô Thị nói: “Hôm đó ta nhặt được ở vườn hoa trong viện của ta, còn cảm thấy rất lạ, không ngờ Uyển Uyển nói là của ngươi. Ta không biết Nhị tiểu thư đến đó vào lúc nào.”

Tay Kỷ Sơ Linh dừng lại một chút.

Ngô Thị như là thuận miệng nói, nhưng vừa rồi Kỷ Sơ Linh đã sinh ra nghi ngờ, vì nàng nhìn thấy ý thăm dò trong mắt Ngô thị vô cùng rõ ràng.

Chẳng trách hôm nay nàng cảm thấy Ngô Thị mơ hồ có chỗ kỳ lạ, Ngô Thị là đang thăm dò mình?

“Sao túi thơm của Nhị tiểu thư lại rơi ở trong viện của ta được chứ?” Giọng nói của Ngô Thị ở kiếp trước đột nhiên vang lên bên tai.

Nàng bị bệnh ngồi ở trên giường, Ngô Thị đem túi thơm bỏ vào trong tay nàng rồi hỏi. Ánh mắt nàng ta nhìn nàng chằm chằm, nàng ta nắm tay nàng có chút đau, nhưng tâm tư nàng không ở đó cũng không cảm thấy được điều gì, nàng chỉ bất mãn nói không biết.

“Không biết, bị mèo hoang ngậm đi. Có lẽ con mèo hoang đó nhìn thấy cảnh sắc trong viện quá đẹp, ngắm đến thất thần nên quên mất đồ vật nó vừa cướp được ở đó.” Kỷ Sơ Linh mím môi cười nói với Ngô Thị.

Sau đó ba người họ tiếp tục nói chuyện, Kỷ Sơ Linh cảm thấy ánh mắt của Ngô Thị vẫn luôn rơi trên người mình. Nàng không nghĩ ra lý do, nhưng đoán được hôm nay nàng ta đến không phải là để đi cùng Lý Tương Uyển, mà mục đích là cái túi thơm này.

Không biết trong mắt Ngô Thị túi thơm này có vấn đề gì, nhưng quả thật túi thơm của Kỷ Sơ Linh là bị mèo hoang ngậm đi.

Lý Tương Uyển đột nhiên kéo tay nàng: “Đúng rồi, Sơ Linh muội muội, ngươi có biết lúc này trong kinh thành đang nói về người nào không?”

“Người nào?” Nàng hỏi lại.

“Ninh công tử của Ninh gia vừa du ngoạn trở về kinh thành.”

Ánh mắt Kỷ Sơ Linh căng thẳng, theo bản năng cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét. Chỉ nghe thấy người khác nhắc tới người này thôi, nàng đã cảm giác trên người hình như có chút đau đớn mơ hồ.

“Nghe nói Ninh công tử lớn lên ngọc thụ(5), tài hoa lỗi lạc, thế gia vọng tộc còn là học trò giỏi của Hạc Thạch tiên sinh...” Nàng ấy nói xong lại nghĩ đến cái gì đó: “A, sao ta lại quên mất, An Quốc Công phủ Ninh gia không phải nhà ngoại tổ của ngươi sao, thế thì Ninh công tử chính là biểu ca của ngươi.”

(5) ngọc thụ: ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc.

“Ừ.” Nàng thản nhiên đáp lại một tiếng.

Đệ tử vừa tuấn dật vừa nho nhã của Hạc Thạch tiên sinh trở về, như một hòn đá ném vào hồ nước trong Vọng Kinh. Cho dù là nhìn từ khía cạnh nào, lúc này Ninh Phương Dật nổi bật không ai bằng. Lý Tương Uyển nói một hồi lâu mới phát hiện Kỷ Sơ Linh hình như không có chút hứng thú nào.

Nàng ta còn tưởng cơ thể nàng vừa khỏi, dễ mệt mỏi, nên nàng ta không nói nữa, cùng Ngô Thị đứng dậy rời đi, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi hai người rời đi, Trần nhũ mẫu tiến vào thu dọn thì phát hiện sắc mặt tiểu thư nhà mình tối sầm lại.

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao.” Trần nhũ mẫu lo lắng hỏi.

Kỷ Sơ Linh lắc đầu, nói muốn một mình đi dạo, liền đi về tiểu viện trong viện.

Để gió thổi hai vòng, cuối cùng cũng xua tan cảm giác khó chịu trong người. Từ lúc Lý Tương Uyển nhắc đến Ninh Phương Dật, cổ họng của nàng trở nên thắt lại, dường như từng đầu ngón tay cũng co rút đau đớn.

Một lúc sau, Kỷ Sơ Linh bất đắc dĩ vỗ trán mình. Người này, đời này nàng nhất định phải tránh càng xa y ta càng tốt.

Đợi mình bình tĩnh lại, nàng nhìn túi thơm trong tay.

Hành động của Ngô Thị hôm nay rốt cuộc là có ý gì chứ.

Thứ Ngô Thị quan tâm dường như không phải là cái túi thơm nàng làm mất, mà là túi thơm này không nên ở trong viện của nàng ta…