Chương 13: Đóng cửa

Vì hai người nọ đến đột ngột, nên Kỷ Sơ Linh cả một buổi chiều đều trong hồi tưởng. Đầu tiên là nhớ đến chi tiết hai người đến viện Lâm Lang vào kiếp trước, sau đó lại nhớ lại những lời đồn nàng nghe được khi tụ hồn vào cây cỏ.

Cuối cùng cứ nghĩ đến khi đau đầu. Tổng quát lại, sau lần cổ quái đó, Ngô Thị không có hành động bất thường nào khác. Bất kể là vì sao, lần quay lại này cũng giống như kiếp trước đi.

Sáng sớm hôm sau, Trần nhũ mẫu tới phòng của nha hoàn tìm Xuân Y.

Lúc này Xuân Y đang ngủ say, mơ màng bị người ta đánh thức, vừa định nổi giận, mở mắt ra thấy người đến là Trần nhũ mẫu thì lập tức chuyển từ trạng thái cáu gắt sang ậm ừ: “Trần nhũ mẫu, là bà à, làm sao vậy.”

Trần nhũ mẫu thấy vậy, hừ một tiếng, hỏi: “Nha đầu nhà ngươi, đại phu cũng đã khám rồi, nghỉ cũng nghỉ lâu như vậy rồi, bệnh đã khỏi chưa?”

Xuân Y đỡ đầu: “Đa tạ nhũ mẫu đã quan tâm, ta tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là vẫn còn nhức đầu, tên lưu manh kia ra tay thật là độc ác!”

Trần nhũ mẫu nâng tay vỗ vào mông nàng ta một cái, chọc lên đầu nàng ta nói: “Nha đầu nhà ngươi, rõ ràng là đã khỏe rồi, chẳng qua là lười biếng, ngươi tưởng nhũ mẫu ta nhìn không ra hả, ngươi nói ngươi lười cũng đủ rồi, nhanh quay lại hầu hạ bên cạnh tiểu thư đi!”

Mắt thấy mình bị vạch trần, Xuân Y bĩu môi: “Được thôi, nhưng mà nhũ mẫu à, ta vừa mới khỏe lại, không hầu hạ được người khác."

Trần nhũ mẫu không có cách với nàng ta, thở dài, nhẫn nại nhắc nhở nàng ta: “Ta nói ngươi đừng được voi đòi tiên. Làm hạ nhân có bổn phận của hạ nhân. Để tiểu thư thật sự tức giận, nhũ mẫu cũng không giúp ngươi được đâu.”

Xuân Y cười hì hì, nói: “Nhũ mẫu, ta chắc chắn là bà sẽ giúp ta.”

Trần nhũ mẫu chê nàng ta dẻo miệng, dặn dò nàng ta xong thì vội vàng đi.

Chờ Trần nhũ mẫu đi rồi, Xuân Y khinh khỉnh, ung dung nằm xuống, nói thầm: “Bà hết lòng hết hạ hầu hạ nàng như vậy thì có ích lợi gì chứ. Ở nhị phòng có cái gì tốt, thứ cặn thừa như Nhị gia đợi đến khi chia ra rồi, chúng ta là a hoàn, nói không chừng ngay cả một bữa ăn ngon cũng không thể ăn.”

Còn phải chăm sóc Đại thiếu gia chân bị tàn phế.

Vẫn là Nhị thiếu gia tốt hơn. Xuân Y lại bắt đầu mơ giấc mộng đẹp được làm Nhị thiếu phu nhân, miệng cười đến mức hai má đỏ ửng.

Mặc dù sáng sớm Trần nhũ mẫu đã đến dặn dò nàng ta, nhưng Xuân Y vẫn cứ chậm rì rì, mãi đến khi mặt trời ló dạng mới tự chuẩn bị xong. Sau đó rẽ vào nhà bếp tìm đồ ăn ngon lấp đầy bụng rồi mới đến phòng của Nhị tiểu thư.

Nhưng có hơi kỳ lạ, từ hôm qua hình như nàng ta đã không nhìn thấy Thu Lộ. Cũng không biết là nàng ta chưa quay về hay là khi trở về thì nàng ta đã đi ngủ rồi. Bình thường mỗi khi Thu Lộ quay về, sẽ đều quan tâm xem thân thể nàng ta đã đỡ hơn chưa.

Nàng ta và Thu lộ cùng nhau hầu hạ Nhị tiểu thư đã lâu như vậy, bình thường ở chung với nhau nhiều nhất, Thu Lộ đối xử với nàng ta cũng rất tốt. Xuân Y nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đợi đến khi nàng ta có cơ hội đi theo Tam tiểu thư, nhất định sẽ nghĩ cách đưa Thu Lộ theo.

Chỉ là không biết cái người cứng đầu đó có tiếp nhận tình cảm này của nàng ta hay không.

Xuân Y vừa đi vừa nghĩ, vừa đến nơi đã thấy cửa buồng sau đóng chặt, có chút buồn bực, không biết tiểu thư có ở đây không. Nàng ta đang vươn tay định gõ cửa, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng động, nghe được hình như bên trong có tiếng gì đó.

Nếu tiểu thư ở bên trong thì có tiếng động cũng là điều bình thường, nhưng kỳ lạ là nghe không giống giọng nói của tiểu thư.

Cũng không phải là của Thu Lộ.

Xuân Y dừng một chút, từ từ rút tay lại, lòng hiếu kỳ nổi lên, tìm khe hở nhìn xem người bên trong đang nói chuyện cùng với tiểu thư là ai. Nàng ta thử nhìn hai lần nhưng vẫn không thấy rõ. Nàng ta nhìn xung quanh, sau đó đi vòng quanh căn phòng, lần mò đến bệ cửa sổ.

Bình thường tiểu thư không có thói quen đóng cửa. Bỗng nhiên lại đóng cửa, trong phòng còn có kẻ khác, cũng không biết là đang nói chuyện gì với người đó. Xuân Y nghĩ nếu có thể thám thính được một chút, ngộ nhỡ là chuyện thú vị, còn có thể đi nói cho Tam tiểu thư đòi phần thưởng.

Nàng ta mò đến bệ cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Nhị tiểu thư đang ngồi, trước mặt là một nha hoàn trang điểm đang nói chuyện. Đến khi nhìn thấy rõ sườn mặt của nha hoàn kia, Xuân Y cảm thấy vô cùng quen mắt.

Nghĩ ra, người kia không phải là Liễu Tố bên cạnh Đại thiếu gia sao?

Sao nàng ta lại ở trong viện Lâm Lang? Xuân Y nhìn thấy nữ nhân này thì cảm thấy phiền. Rõ ràng là người hầu bên cạnh Đại thiếu gia, nhưng lúc nào cũng đi quyến rũ Nhị thiếu gia. Mỗi khi Nhị thiếu gia nhìn thấy nàng ta, con mắt hắn ta đều sáng lên.

Ai cũng là nha hoàn, ai mạnh hơn ai chứ?

Xuân Y hớt miệng dán tai lên nghe, nghe đến sắc mặt đều biến đổi. Âm thanh bên trong cực kỳ khẽ lại đứt quãng, nhưng nàng ta vẫn nghe được đại khái.

Thứ nàng ta nghe được là một chuyện cực kỳ lớn. Xuân Y căng thẳng đến độ trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Một người như Liễu Tố, thế nhưng lại đê tiện như vậy! Mình phải nhanh chóng đi nói cho Tam tiểu thư mới được. Không đúng, việc này phải nói cho Nhị thiếu gia.

Xuân Y im lặng lui về phía sau hai bước, đang muốn đứng lên, phần sau đầu đột nhiên đau đớn, bả vai tê rần một nửa, còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt trong nháy mắt trở nên tối sầm.

Trong phòng, Kỷ Sơ Linh đang thấp giọng nói chuyện với Liễu Tố bỗng nhiên dừng lại. Nàng dường như vừa mới nghe thấy cái gì đó, tầm mắt bất giác nhìn về phía cửa sổ.

“Tiểu thư, vừa rồi...”

Kỷ Sơ Linh liếc mắt về phía cửa sổ: “Không có việc gì.”

Hôm nay Liễu Tố đột nhiên tới đây, nàng có chút giật mình, nhưng những gì Liễu Tố nói càng làm cho nàng kinh ngạc hơn.

Không nghĩ tới, Liễu Tố và nàng lại có cùng một suy nghĩ, chẳng qua là nói về cách làm thì lại có sự chênh lệch lớn.

Thật ra nàng vẫn chưa nghĩ chu toàn, nhưng nghe lời của Liễu Tố nói, nàng cảm thấy có thể thử một lần.

Chẳng qua là…

“Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ? Làm như vậy với ngươi không tốt lắm.”

Liễu Tố quả quyết nói: “Thiếu gia chưa bao giờ tức giận với người ức hϊếp mình, nhưng sẽ lên tiếng vì người bên cạnh mình, kể cả người mà hắn chưa từng quen biết. Lần này, Liễu Tố muốn thay thiếu gia đòi công đạo, Liễu Tố biết tiểu thư cũng nghĩ như vậy.”

Kỷ Sơ Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Tốt lắm. Nhưng mà cách làm của ngươi có mấy chỗ cần phải thay đổi...”

Nàng tiếp tục cùng Liễu Tố thấp giọng nói chuyện với nhau, một lúc sau Liễu Tố mở cửa phòng, hành lễ với Kỷ Sơ Linh rồi lui đi.

Kỷ Sơ Linh nhìn thấy bóng dáng Liễu Tố biến mất ở chỗ rẽ, xoay người đi tới cạnh cửa sổ, đẩy nửa cánh cửa sang một bên, ánh mắt rơi vào bóng dáng của người đang nằm trên đất dưới bệ cửa sổ.

Đứng bên cạnh nàng là hai gã sai vặt trong viện, trong tay cầm một thanh gỗ lớn.

“Đây, tiểu thư...” Thấy Kỷ Sơ Linh nhìn qua, gã sai vặt do dự mà mở miệng.

Dường như không cẩn thận dùng lực quá lớn, nhìn thanh gỗ dính chút màu đỏ.

Sau khi trở về, Kỷ Sơ Linh lệnh cho hạ nhân quan sát thật kỹ Xuân Y. Mặc dù nàng không có thời gian rảnh để quan sát nàng ta, cũng phải để nàng ta dưới mắt của mình, không thể để nàng ta muốn làm những chuyện thêm loạn cho mình.

Nàng ta muốn tiếp tục lười biếng trốn ở trong phòng của nha hoàn cũng được, thế nhưng lại không biết an phận từ trong xương cốt.

“Giam vào phòng khác đi.”

“Vâng.” Gã sai vặt lập tức bắt đầu kéo người đi.



Chung Cảnh bắt đầu tiếp nhận chồng giấy dày của cấp dưới, lật xem từ đầu đến cuối.

Vừa giương mắt nhìn mấy người kia bị treo trên cột sắp hấp hối, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh và lạnh lùng, xoay người đưa đồ cho Tạ Viễn Tông.

Kỳ thật sau lưng đã thấm ướt mồ hôi.

Những người này đều là do hắn ta dẫn người đến ngõ chợ đêm bắt về. Nghe nói nước ở ngõ chợ đêm rất sâu, nhưng nếu chủ tử đã ra lệnh, hắn muốn trở về phủ Trấn An Hầu thì buộc lòng phải sai người kiên trì ngồi xổm canh ở đó.

Ngồi xổm một lúc, có rất nhiều người trung gian đến. Nhóm người kia đại khái cũng không nghĩ tới sẽ có người xông vào địa bàn của mình gây sự, lập tức hô người đến.

Một trận hỗn chiến, cả Tây Thành ầm ĩ tạo nên động tĩnh lớn.

Lần này hắn không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân, bắt về rất nhiều người, tiểu Hầu gia nghe hắn bẩm báo xong, lại nói muốn tự mình thẩm vấn.

Chung Cảnh đã không còn xa lạ với chuyện thẩm vấn.

Nhưng mà Chung Cảnh, người trước đó không yên tâm về các thế lực phía sau ngõ chợ đêm, sau khi chứng kiến phương pháp thẩm vấn của tiểu Hầu gia mà không được cảnh báo trước, từ đó có một nhận thức mới về sự đáng sợ.

Những người trước mặt này bây giờ ngay cả tiếng tức giận cũng đứt đoạn, nhiều nhất chỉ còn tiếng lầm bầm, nhưng bên tai Chung Cảnh vẫn còn vang lên tiếng chửi mắng the thé của trận thẩm vấn trước đó.

Hất vài lần cũng chưa thể thoát ra khỏi đầu.

Nếu không phải trước đó tiểu Hầu gia đã nói với hắn chuyện khác lạ ấy, hắn thật sự nghi ngờ chủ tử của mình thật sự bị quỷ thần thao túng.

Tạ Viễn Tông tiếp nhận lời khai từ trong tay Chung Cảnh, không thèm nhìn mà thu lại. Những chuyện hỏi ra đều là những chuyện mà kiếp trước hắn đã biết, có thông tin liên quan đến chủ thuê, nhưng trước sau vẫn không có điểm mấu chốt.

Có lẽ là việc cơ mật, nên những người trung gian này không biết rõ thân phận của chủ thuê.

Thẩm vấn đến mức độ như vậy, xem ra bọn chúng thật sự không biết ai là người muốn động đến Kỷ Sơ Linh.

Kiếm sống ở chợ đêm… Trịnh Dư Ưng này đúng là đồ vô dụng, lại tiêu phí tâm tư lên loại chuyện này.

Tạ Viễn Tông hừ lạnh một tiếng trong lòng, liền xoay người, sải bước ra khỏi nhà giam u ám.

Chung Cảnh quay đầu lại nhìn, lắc đầu nói với mấy tên thuộc hạ: “Được rồi được rồi, mau chóng dọn dẹp đi.”

Sau đó cũng vội vã chạy ra ngoài.

Sắc mặt Tạ Viễn Tông lạnh như băng, Chung Cảnh đi theo phía sau cũng không dám phát ra tiếng động mạnh.

Hắn ta đoán rằng tâm trạng gia không tốt, có lẽ là liên quan đến Kỷ Nhị tiểu thư. Đi theo phía sau, thế nhưng đột nhiên hắn phát hiện Tạ Viễn Tông đang đi về phía cổng Hầu phủ.

“Gia muốn ra ngoài sao?” Chung Cảnh đi hai ba bước đến gần hỏi.

Tạ Viễn Tông đi bộ hóng gió, khẽ gật đầu: “Chuẩn bị xe ngựa, tiến cung.”



Đông Hạnh cầm ô che nắng cho Kỷ Vân Đường đang chơi đùa với cá trong hồ nước.

Các nàng ở chỗ này của Kỷ Chính Duệ. Tam tiểu thư xinh đẹp trắng nõn, trên người mỗi ngày đều bôi mấy lớp dưỡng da, càng không nói đến mặt trời gay gắt như thế này, nếu như không che chắn cẩn thận, tiểu thư sẽ trách tội.

Kỷ Vân Đường đưa đồ ăn trong tay tay cho cá ăn lần cuối, cầm lấy khăn tay lau sạch, nói với Kỷ Diệu Tuyết: “Ta không đi đâu.”

Lần trước Kỷ Diệu Tuyết khuyên nàng ta đến thăm Nhị tỷ tỷ, nói rằng nếu không đi mà để tổ phụ biết được sẽ không tốt. Kết quả là cuối cùng Kỷ Sơ Linh chỉ biết ngủ ở bên trong.

Kỷ Vân Đường vốn có thành kiến với Kỷ Sơ Linh, chuyện đi thăm này trong mắt nàng ta chính là sĩ diện.

Dù sao nàng ta sẽ không đi nữa đâu.

“Nhị ca, ngươi nghĩ sao.” Kỷ Vân Đường quay đầu lại hỏi.

Kỷ Chính Duệ nghịch một khối ngọc trong tay, đang ngẩn người nhìn chằm chằm nước hồ, nghe xong thì tiện mồm ừ một tiếng

Ánh sáng chiếu vào, lúc này Kỷ Diệu Tuyết ở bên cạnh mới chú ý tới vết thương trên mặt Kỷ Chính Duệ, buồn bực nói: “Nhị ca, mặt ngươi làm sao vậy?”

Kỷ Chính Duệ đưa tay chạm vào vết thương trên cằm, tức giận nói: "Không có chuyện gì."

Gần đây quả thật là xui xẻo, đi đường còn có thể té ngã, làm khuôn mặt bảo bối của hắn ta bị thương.

Hắn ta đã nói là viện Thanh Trúc rất xui xẻo.

Nhưng mà người què kia là đại ca của hắn ta, cũng không phải là cái gì cũng không tốt…

Nghĩ đến đây, khóe miệng Kỷ Chính Duệ nhếch lên, nụ cười không rõ ràng. Hắn ta sờ vào mảnh giấy bên hông mình, cảm thấy trong lòng bị quấy nhiễu.

Thật ra tất cả đều không phải là xui xẻo, nhìn xem không phải là vẫn còn có chuyện tốt đây sao?