Chương 14: Càn quấy

Trăng trên đỉnh đầu, bóng cây dao động.

Kỷ Chính Duệ nhìn khắp nơi, nơi này thỉnh thoảng sẽ có tiếng gió, côn trùng kêu vang, nhưng lại không có một bóng người.

“Thật biết cách chọn chỗ.”

Hắn ta nhếch mày cười cười, có chút gấp gáp.

Từ cuối con đường nhỏ rẽ đến khúc cong, thấy bóng dáng một cô gái, dưới ánh trăng mờ ảo, dáng người càng thướt tha hơn ngày thường.

Nhìn thấy vậy, Kỷ Chính Duệ cảm thấy có chút khô nóng. Cổ họng hắn ta khẽ nuốt, bước chân nhẹ nhàng đến sau lưng nàng ta, đưa tay lên muốn ôm.

Ngay khi sắp bị ôm, Liễu Tố nghe thấy động tĩnh phía sau, vội vàng dịch sang bên cạnh một bước, đối mặt với Kỷ Chính Duệ.

Mỹ nhân ngay trước mặt mà ôm phải khoảng trống, sắc mặt Kỷ Chính Duệ buồn bực, nhưng khi hắn ta nhìn rõ người trước mặt, hai mắt trừng to, nhìn thẳng.

Y phục của Liễu Tố hôm nay không giống những bộ y phục bình thường của nha hoàn, mà là một bộ xanh nhạt, tươi mới giống như chồi non mới hái đầu cành, thắt eo khiến hắn ta muốn dùng tay nắm lấy.

Nha hoàn bên cạnh đại ca này, hắn ta để ý rất lâu rồi. Không ngờ tới hôm nay còn có thể thấy một tư vị khác.

Kỷ Chính Duệ thầm khen ánh mắt mình không tồi, sự tức giận mới nổi lên lập tức biến mất.

Liễu Tố lùi ra sau, mặt giống như bị kinh sợ, thấy rõ người tới mới nhẹ nhàng hô một tiếng: “Là người à Nhị thiếu gia.”

Kỷ Chính Duệ đang cảm thấy lỗ tai mình trở nên không đứng đắn, câu Nhị thiếu gia này dường như còn ẩn giấu chút hờn dỗi.

Liễu Tố này, hắn ta đã muốn rất lâu, cũng chặn nàng ta mấy lần, lần nào mặt nha hoàn này cũng đều cung kính nhưng lại hết sức lãnh đạm với hắn ta. Sau đó dứt khoát trốn tránh hắn.

Nha hoàn bị hắn ta nhìn trúng, vui mừng còn không kịp, Kỷ Chính Duệ cũng chưa từng gặp người như này.

Hắn ta càng không có được, thì càng nghĩ đến nhiều. Nhưng hắn ta không nghĩ tới, hôm nay nha hoàn lại đột nhiên nhét cho hắn một tờ giấy.

Kỷ Chính Duệ cười lại gần: “Đương nhiên là bản thiếu gia. Chẳng lẽ ngoài thiếu gia ta, tiểu mỹ nhân còn hẹn người khác.”

Liễu Tố nói: “Đương nhiên là không có rồi.” Âm thanh không những mềm mại, ánh mắt còn câu người.

Thật hứng thú!

Kỷ Chính Duệ không kiềm chế được, duỗi cánh tay định sờ, nhưng mà còn chưa sờ tới người, đã bị tránh xa hơn.

Khuôn mặt tươi cười của Kỷ Chính Duệ lúc này trở nên lạnh lẽo: “Liễu Tố, ngươi đừng nói ngươi hẹn bản thiếu gia đến đây chỉ để ngắm trăng.”

Đáy lòng Liễu Tố ghét bỏ hai câu, khuôn mặt giả vờ lấy lòng nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là Liễu Tố nghĩ rõ ràng rồi, đi theo Nhị thiếu gia mới là tốt nhất. Ai, trước đây là Liễu Tố ngu dốt, không biết ý tốt của Nhị thiếu gia...”

Ngay lúc Kỷ Chính Duệ định mở miệng nói, nói tiếp: “Nhị thiếu gia chịu tới, nhất định không trách Liễu Tố nữa. Chỉ là chỗ này không tốt, Liễu Tố muốn đổi nơi khác, bồi tội với Nhị thiếu gia...”

Kỷ Chính Duệ nghe vậy người đã mềm một nửa, lòng càng thêm ngứa ngáy. Mắt hắn cong lên: “Tiểu mỹ nhân đã biết sai, đương nhiên là dễ nói, bản thiếu gia thích ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Chẳng qua ngươi nói đổi nơi khác, là đổi nơi nào?”

Liễu Tố rũ mắt, che đi khinh bỉ và khẩn trương nơi đáy mắt, lại lui sang bên cạnh hai bước, chỉ về phía nội các lộ ra một nửa phía sau lưng.

Bốn phía Dục Lan Các vẫn yên lặng như cũ, ánh trăng cũng chỉ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xuống nội các.

Kỷ Chính Duệ đi theo Liễu Tố vòng quanh Dục Lan Các nửa vòng, trong lòng có chút không kiên nhẫn, không nhìn ra thủ đoạn của nha hoàn này cũng không ít.

Đang suy nghĩ, thấy Liễu Tố nhấc váy, vẫy tay với hắn: “Nhị thiếu gia, có thể vào từ nơi này.”

Sau đó đẩy cửa sổ, linh hoạt trèo vào trong. Kỷ Chính Duệ nhìn thấy Liễu Tố trèo vào lộ ra mắt cá nhân trắng nõn, không nhịn được liếʍ liếʍ môi.

Thủ đoạn nhiều cũng tốt, càng kí©h thí©ɧ!

Lập tức vội vàng theo vào Dục Lan Các.

Nhưng khi Kỷ Chính Duệ nhìn thấy bày trí khắp phòng, mới nghĩ tới cái gì, ngập ngừng chùn bước nói: “Tiểu mỹ nhân, sao lại muốn tới đây. Ngươi có biết đây là nơi nào không? Ta đưa ngươi về chỗ bản thiếu gia, cho ngươi ở mấy ngày cũng không vấn đề gì!”

Nghe nói trước kia là tổ phụ vì tổ mẫu mà xây Dục Lan Các, tất cả đồ vật bên trong đều là di vật của tổ mẫu, bình thường tổ phụ cũng không cho người đến gần.

Nếu như chuyện đi vào bị tổ phụ phát hiện thì phiền phức to.

Liễu Tố nói: “Trong phủ có ai không biết nơi này lão gia xây vì lão phu nhân. Nô tì ngưỡng mộ lão phu nhân, bèn nghĩ nếu có người trong lòng, nhất định sẽ đưa hắn đến đây.” Vừa nói, nàng ta vừa che miệng cười: “Chẳng lẽ, Nhị thiếu gia sợ? Nhị thiếu gia đừng sợ, nơi này vẫn luôn không có người, không sao.”

Kỷ Chính Duệ lập tức đã bị sự chê cười của Liễu Tố kí©h thí©ɧ: “Nói bậy! Bản thiếu gia há lại gan chuột như vậy?”

Cũng đúng, Dục Lan Các trừ ban ngày có người quét dọn, những lúc khác không có nổi một bóng người.

“Nô tì biết Nhị thiếu gia không giống Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia nếu không theo nô tì, nô tì chỉ đành trở về viện Thanh Trúc!”

Sao có thể để cho nữ nhân dâng đến miệng chạy mất? Kỷ Chính Duệ hai ba bước chặn Liễu Tố lại: “Nghe ngươi, bản thiếu gia đều nghe ngươi được chưa!”

Lúc này, Dục Lan Các ngay cả con chim cũng không có, sao có thể bị tổ phụ biết. Kỷ Chính Duệ suy nghĩ một lúc thì hoàn toàn yên tâm, ôm Liễu Tố muốn hôn. Nha hoàn này trước kia ngay cả một cái chạm tay nhẹ cũng tránh, đến cuối cùng không phải vẫn chui vào lòng hắn ta.

Một tay Liễu Tố chặn lại, nói phải đi lên trên, cúi đầu chui ra. Kỷ Chính Duệ vội vàng đuổi theo, một chạy một náo, bất giác rơi xuống nhiều đồ.

Hóa ra nha hoàn bình thường lạnh lùng lại có cái bộ dạng này.

“Tiểu mỹ nhân ngươi còn có thể chạy đi đâu!”

Liễu Tố lặng lẽ lên lầu, thấy vậy nói: “Nhị thiếu gia cẩn thận đồ của lão phu nhân, để rơi vỡ là không được.”

Kỷ Chính Duệ đang du͙© vọиɠ thượng não, nào còn quản đồ vật này nọ, chỉ cảm thấy cả người khô không chịu được, nói: “Rơi thì rơi, sao quan trọng bằng việc đuổi theo tiểu mỹ nhân, tổ mẫu chết lâu như vậy rồi, còn muốn những thứ này làm gì.”

Chớp mắt mấy cái đã bị bắt, lưng Liễu Tố áp vào tường, bàn tay nắm chặt khẽ run, ngay lúc Kỷ Chính Duệ sát tới nghiêng đầu tránh.

Mắt Kỷ Chính Duệ như muốn phun lửa, Liễu Tố vội vàng chỉ bức họa Kỷ lão phu nhân trên tường nói: “Nhị thiếu gia người nhìn, đó là bức họa của lão phu nhân. Lão phu nhân thật đẹp.”

Kỷ Chính Duệ liếc mắt, tối như hũ nút, có thể nhìn thấy gì?

Liễu Tố tránh né mấy lần, Kỷ Chính Duệ cảm thấy không ăn được, nhất thời vừa gấp vừa nóng nảy, cau mày hung ác nói: “Coi như tổ mẫu còn sống thì cũng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, hơn nữa cũng đã sớm thành tro! Trong mắt bản thiếu gia, tổ mẫu cũng không thể bằng một phần tiểu mỹ nhân ngươi được, đừng nói nhiều nữa, để bản thiếu gia hôn một cái.”

Miệng Kỷ Chính Duệ không ngừng nói lời hạ lưu, tay không an phận đặt trên người Liễu Tố, ngay khi chuẩn bị hôn tới, sau lưng bỗng nhiên bị thứ gì vỗ mạnh một cái, đau tận xương cốt!

Kỷ Chính Duệ lúc này nhảy lên hét: “Tên nào không có mắt vậy!”

Trong phòng tối thui, lại nhìn thấy bên cạnh bàn có một bóng đen đứng dậy, âm thanh nghe như đang cố hết sức đè nén tức giận: “Ta!”

Kỷ Chính Duệ cũng không nghĩ tới bên trong Dục Lan Các còn có người thứ ba, phản ứng lại, cả người ngây ngốc, bên tai như có tiếng chuông vang, đầu ong ong không ngừng.

Lúc này, trăng trốn sau đám mây lại chui ra, chiếu xuống Dục Lan Các chút ánh sáng.

Ánh trăng chiếu sáng gương mặt giận dữ mang đầy sát khí của Kỷ lão gia.

Kỷ Chính Duệ nhìn thấy vậy, chân lập tức mềm nhũn, đứng không vững trực tiếp quỳ xuống.

Ly sứ bị Kỷ lão gia ném ra kia, rơi xuống đất vỡ thành một mảnh lớn, sáng lóe lên.

Tại sao tổ phụ lại ở đây? Chẳng lẽ ngay lúc hắn bước vào Dục Lan các tổ phủ đã ở đây rồi? Kỷ Chính Duệ nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên đất, từng chút một thu suy nghĩ về. Nhưng khi hắn ta nhớ lại lời nói và hành động mình vừa làm, hận không thể nuốt toàn bộ lời mình vừa nói trở về!

Tổ mẫu là vảy ngược của tổ phụ, hắn ta phạm vào đại kỵ rồi!

Kỷ lão gia từng bước đến gần hắn ta, tiếng bước chân trong nội các yên tĩnh nghe giống như tiếng trống, nặng nghìn cân đè lên vai Kỷ Chính Duệ.

Kỷ Chính Duệ bỗng hung hăng chỉ lên người Liễu Tố, hoảng sợ vội nói: “Không phải đâu tổ phụ, là con tiện tì này câu dẫn con! Những lời đó của tôn nhi đều là...”

“Chát!” Kỷ Chính Duệ còn chưa nói hết, đã bị giáng một cái tát thật mạnh lên mặt, đầu ong lên, khóe miệng lập tức thấm ra máu.

Một tiếng này trong đêm tối yên tĩnh của nội các cực kỳ rõ ràng. Thấy lão gia nổi giận đùng đùng, Liễu Tố yên tĩnh cúi đầu quỳ ở một bên.

Tầm mắt ác liệt của Kỷ lão gia rơi trên người Liễu Tố. Nha hoàn này lại dám càn quấy như vậy, câu dẫn tôn nhi ở Dục Lan Các.

Ông ta hết sức tức giận: “Điếu nô ngươi quá to gan làm bậy! Không thể giữ lại!”

“Chậm đã.”

Lúc này, trong Dục Lan Các vang lên âm thanh của người thứ tư.

Âm thanh này vang như chuông, không nặng không nhẹ, bên trong mơ hồ ẩn chứa một loại khí thế không thể phủ định.

Ngay sau đó, một bóng nhỏ từ cầu thang đi lên, lướt qua mấy người, lấy ra chiếc đèn cầy chuẩn bị sẵn trong tay áo đặt lên bàn.

Đèn lập tức chiếu sáng nội các tối tăm.

Khuôn mặt giống nhau khiến Kỷ lão gia chói mắt, đợi khi thấy rõ là Kỷ Sơ Linh, ánh mắt sáng quắc hiện lên vẻ nghi ngờ.

“A Linh?” Ông ta lại liếc qua Kỷ Chính Duệ và Liễu Tố đang quỳ, tầm mắt lần nữa trở về trên người tôn nữ.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Kỷ Sơ Linh thấy dưới chân nàng rơi một túi thêu, liền cúi người nhặt lên để lại vị trí.

Tại sao lại ở chỗ này? Nàng đương nhiên phải ở chỗ này.

Khi Liễu Tố nói ý tưởng này với nàng, nàng liền nói tốt nhất là hôm nay. Ngày này mỗi tháng, tổ phụ dù có bận rộn thế nào, cũng sẽ dành chút thời gian đến Dục Lan Các một lúc. Ông cũng chưa bao giờ thắp đèn, chỉ yên tĩnh ngồi đó, giống như hợp thành một thể với nội các.

Chuyện này trong phủ cũng không có mấy người biết, nhưng nàng sống chung với tổ phụ từ nhỏ, cho nên biết.

Nàng dạy Liễu Tố dùng hết khả năng dẫn dụ Nhị ca bất kính với tổ mẫu, có ai không biết đối với chuyện của tổ mẫu, tổ phụ trước nay không hề hàm hồ.

“Tổ phụ, bởi vì chính con bảo Liễu Tố dụ Nhị ca tới Dục Lan Các.”

Kỷ lão gia tử nghe xong ngẩn ra, tôn nữ đốt đèn xong, đứng cạnh bàn, gương mặt dưới ánh đèn cực kỳ lãnh đạm, lộ ra một loại bình tĩnh không hợp tuổi.

Ông ta lại nhìn nha hoàn đang quỳ một bên, Liễu Tố tuy khẩn trương, lại tựa như không có sự hốt hoảng khi chuyện bị bại lộ.

Ông ta lập tức hiểu ra.

“A Linh? Ngươi đang cần quấy cái gì!”