Chương 6: Âm thanh lạ

Xuân Y thấy Kỷ Sơ Linh cười như vậy thì không dám nói gì thêm, trong lòng cảm giác có chuyện không ổn. Nhị tiểu thư là người rất dễ lừa gạt, sao lại giống như trong một đêm đã không thể nhìn thấu được vậy? Có lẽ nào tiểu thư đã biết được gì rồi?

Tối hôm qua, hai kẻ trộm kia đột ngột xuất hiện, quả thực nàng ta bị dọa sợ. Nàng vốn định hô người đến cứu, chưa kịp lên tiếng đã nghĩ lại. Nếu Nhị tiểu thư xảy ra chuyện, nàng không phải là sẽ có cơ hội rời khỏi nhị phòng sao? Tam tiểu thư đối với Nhị tiểu thư vốn là không ưa, ngày thường nàng ta giúp tam tiểu thư để ý Nhị tiểu thư, công lao cũng không ít. Đến lúc đó, chỉ cần tam tiểu thư trước mặt nói đỡ, thì việc đi theo bên người Tam tiểu thư cũng không phải là việc khó.

phủ Vệ Quốc Công tương lai chính là nhà lớn của nàng ta, nàng ta mới không muốn ở lại chi thứ hai, chờ bị phân đi nữa. Huống chi Nhị thiếu gia ngày thường rất tốt, nếu được đi theo tam tiểu thư, nàng ta cũng có thể có thêm chút cơ hội...

Nghĩ như nhiều như vậy, cũng không kịp để gọi người nữa. Xuân Y quyết định nhanh chóng, ngã xuống giả vờ ngất xỉu. Nàng ta sợ bị người khác nhìn ra manh mối, hôm nay còn đặc biệt trang điểm sao cho bản thân trông có vẻ tiều tụy một chút.

Trong lòng lo lắng không yên, Xuân Y ngay cả tóc cũng chưa chải xong. Nhưng mà Kỷ Sơ Linh còn có vết thương, vốn là muốn tùy ý xử lý cho nên nàng cũng không nói gì.

Kỷ Sơ Linh nhìn trái nhìn phải qua gương, bỗng nhiên đổi đề tài hỏi: "Đúng rồi, đêm qua, sau khi ta ngủ, có ai tới đây không?"

Thu Lộ gật đầu: "Đúng vậy, đêm qua lão gia có tới. Lão gia không để cho chúng nô tỳ gọi tiểu thư, ngồi một lúc rồi đi."

Thì ra lúc đó mơ hồ cảm thấy có người, hóa ra là tổ phụ.

Thấy Kỷ Sơ Linh hỏi sang chuyện khác, thần sắc cũng như bình thường, Xuân Y thầm nghĩ bản thân mới vừa rồi lo lắng quá nhiều, lúc này mới an tâm trở lại, nói: "Nghe nói hôm qua lão gia cùng vài vị đại nhân có tiệc, cho nên trở về hơi muộn. Vừa về đã biết tiểu thư gặp chuyện liền vội vàng chạy đến. Lão gia rất đau lòng cho tiểu thư."

Thu Lộ căm giận nói: "Đúng vậy, lão gia lệnh cho chúng nô tỳ chăm sóc tiểu thư cẩn thận, còn vô cùng tức giận, phái người đi điều tra, muốn bắt hết đám kẻ xấu đó, mang bọn chúng đi xử lí!"

Đời trước, hai kẻ kia không biết trốn đi đâu, cuối cùng cũng không bắt được. Nàng cũng đã nghĩ đến mấy lần, vì sao số mệnh bản thân lại không tốt như thế, thế mà gặp phải việc không may, nguy hiểm như vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, nàng càng nghĩ càng cảm thấy, hai kẻ trộm kia cũng không phải mới nảy lòng tham.

Mặc dù hiện tại vẫn không biết lý do vì sao, nhưng khẳng định chắc chắn là ngay từ đầu, chúng vì nàng mà tới.

Nếu không sẽ không giải thích được tại sao bọn chúng lại xuất hiện một cách trùng hợp, cổ quái như vậy, lại đúng ngày nàng trở về thành tránh mưa thì liền bị cướp? Nếu nói là vì tiền, ban đầu bọn chúng còn không thèm nhìn trang sức châu báu trên người nàng, còn nếu là vì thân phận của nàng mà muốn bắt nàng để tìm lợi ích, vậy thì càng không đúng. Rõ ràng ngay từ đầu hai tên kia đã muốn tính mạng của nàng, nhưng về sau đột nhiên lại nổi lên ý đồ xấu nên mới tạm thời không xuống tay.

Ngay từ đầu mục đích của bọn chúng đã là gϊếŧ nàng. Rốt cục là họa sát nhân này từ đâu mà đến? Nàng đã trêu chọc ai, đến mức đối phương lại muốn tính mạng của nàng?

Cộng thêm việc ca ca trúng độc, có phải là cùng một người gây nên không? Đầu ngón tay của Kỷ Sơ Linh gõ nhẹ vào đầu, nhất thời không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện được.

"Chuyện của đại ca, tổ phụ đã biết chưa?"

Thu Lộ, Xuân Y hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lắc đầu nói: "Bọn nô tỳ không biết."

Hôm qua Thu Lộ đi theo, dù chưa vào phòng, nhưng dựa vào tình hình cũng có thể đoán được một chút, nàng nhỏ giọng nói: "Hôm qua hình như ngài ấy không đi qua viện Thanh Trúc. Hơn nữa việc thiếu gia mắc bệnh, Nhị phu nhân cũng không cho bọn hạ nhân lộ ra."

Xuân Y lại không biết, chỉ thầm nghĩ đại thiếu gia là một người tàn phế, mắc thêm bệnh khác cũng là chuyện bình thường, cũng không phải là chuyện đại sự gì. Khi nàng ta còn đang mải suy nghĩ, thì nhìn thấy ba người kia đã bưng đồ ăn trở lại, nói: "Tiểu thư, đồ ăn sáng đến rồi."

Tối hôm qua Kỷ Sơ Linh thật sự rất mệt, cũng chưa ăn cái gì cả. Tính ra thì bữa ăn này có thể nói là bữa ăn đầu tiên sau nhiều năm của nàng, đây đều là những món mà trước kia nàng thích ăn. Một miếng vào trong bụng, cảm thấy đúng là tuyệt đỉnh mỹ vị. Nhưng nàng vẫn ăn bằng tốc độ rất nhanh.

Sau khi vội vàng ăn sáng xong, Kỷ Sơ Linh đi về phía viện Thanh Trúc của đại ca. Tuy rằng Dương Kha cam đoan rằng Kỷ Sâm đã không còn gì đáng ngại nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy Đại ca thì mới thấy an tâm được.

Không nghĩ rằng sẽ gặp Ninh Thị ở cửa vào sân viện, bà ta đang từ bên trong đi ra. Ninh Thị đến xem Kỷ Sâm thế nào, không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt bà ta không được tốt, bộ dạng tức giận.

"Nương." Kỷ Sơ Linh đến trước mặt gọi một tiếng.

Lúc này, Ninh Thị mới chú ý đến nữ nhi vừa mới tới, cau mày: "A Linh? Sao con không ở trong phòng tĩnh dưỡng mà lại chạy ra đây rồi? Thân thể đã tốt hơn chưa?"

Kỷ Sơ Linh ngoan ngoãn nói: "Nương, con không sao. Con đến xem Đại ca thế nào. Nương, đang tức giận ai vậy?"

Ninh Thị trầm mặt nói: "Có thể không tức giận được sao? Thật không rõ Sâm Nhi suy nghĩ cái gì nữa! Bọn hạ nhân ở viện Thanh Trúc này nữa, càng ngày càng không có quy củ gì cả, thiếu gia bị bệnh mà ngay cả một tên hạ nhân hầu hạ cũng đều không có. Vi nương muốn xử lý tất cả đám người này mà nó lại không cho!"

Hạ nhân ở Thanh Trúc viện này phân tán như thế, đều là do hắn tạo thói quen cho họ, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.

Ninh Thị nói xong, nhìn về phía Kỷ Sơ Linh nói: "Hai đứa các con càng ngày càng không nghe lời nương, thật làm cho người ta không thể bớt lo được mà."

Ninh Thị nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hai người con của mình đều xảy ra chuyện, còn đều suýt nữa bỏ mạng, liền vô cùng lo sợ. Bà ta quan niệm gia đình bất an, hay gặp tai hoạ gì, thì sẽ đi phật đường thắp hương, vì vậy chỉ dặn dò thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.

Đợi Ninh Thị đi xa, Thu Lộ bất bình thầm nói: "Tiểu thư đều đã như thế này rồi, Nhị phu nhân còn trách cứ tiểu thư."

Ninh Thị luôn luôn như thế, đối với tiểu thư không mấy gần gũi, nhưng lúc ở cùng nhau lại rất thích dạy dỗ.

Cẩm Mai nghe xong vội nói: "Nhị phu nhân nói như vậy, cũng bởi vì lo lắng cho tiểu thư thôi." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nàng ta và Cẩm Lan đi theo Ninh Thị đã lâu, nên biết tính tình của bà. Thói đời này vốn trọng nam nhi hơn một chút, huống hồ là Quốc Công phủ này, dù là thiếu gia đi lại không tiện, nhưng ở trong lòng Nhị phu nhân vẫn giữ vị trí quan trọng. Bằng không thì tại sao sáng sớm đã tới viện Thanh Trúc chứ không phải là viện Lâm Lang.

Nghe nói hôm nay Nhị gia vốn định xin nghỉ, ở nhà chăm sóc nữ nhi, nhưng Ninh Thị lại nói nữ nhi đã không có việc gì, công sự của Nhị gia quan trọng hơn, nên không đồng ý.

Kỷ Sơ Linh xua tay, không nói gì, một tay nhấc làn váy lên, rảo bước tiến vào trong nội viện.

Thì ra là bởi vì chuyện thay đổi hạ nhân nên mới tức giận. Dù sao tối qua ca ca gặp chuyện nguy hiểm như vậy, nương tức giận cũng là bình thường.

Hôm qua nàng sợ nương lo lắng, càng sợ chuyện Đại ca bị người hạ độc truyền ra sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên không để cho Dương đại phu nói cho nương biết việc này.

Lúc Đại ca trúng độc mà bên cạnh một người cũng không có, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Trong viện Thanh Trúc này chắc chắn là có người không sạch sẽ.

Người thông minh như Đại ca chắc chắn sẽ nghĩ tới, nhưng hắn vì cái gì mà không đồng ý với mẫu thân đổi hạ nhân trong Thanh Trúc viện? Điểm ấy, Kỷ Sơ Linh cũng không hiểu nổi. Vì vậy sau khi để nha hoàn và Trần nhũ mẫu ở ngoài, nàng trực tiếp hỏi.

Hôm nay, Đại ca nhìn qua khí sắc tốt hơn rất nhiều, may mà có Dương đại phu cao tay. Khi Kỷ Sơ Linh tiến vào, nhìn thấy Kỷ Sâm khoác trên mình một bộ xiêm y, đang ngồi trong nội viện đọc sách.

Mỗi khi như vậy, Kỷ Sơ Linh sẽ ngồi xuống ghế đá ở bên tay phải hắn, cùng hắn nói chuyện. Lần này cũng như vậy.

Kỷ Sâm sau khi nghe xong nghi vấn của nàng, chỉ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Thay đổi người, ta không quen."

Kỷ Sơ Linh ngẩn người, lúc sau nhịn không được mà khẽ cười ra tiếng. Đây đúng là những lời mà chỉ Đại ca mới có thể nói ra. Nàng hiểu tính tình của Đại ca mình, hắn nói không thèm để ý thì chưa chắc đã không để ý, nhưng nếu hắn thừa nhận thì đó chắc chắn đó là sự thật.

Người trong viện Thanh Trúc không nhiều lắm, ngoại viện có mấy thô sử(*), phòng bếp có một đầu bếp, còn bên người chỉ có tỳ nữ Liễu Tố chăm sóc và một tên sai vặt Minh Hỉ.

(*) Hạ nhân có vóc dáng thô kệch.

Tuy Đại ca nói thay đổi người sẽ không quen, nhưng không chừng người hại hắn có thể ở ngay trong đó. Người đó nếu không cam lòng mà động thủ thêm lần nữa thì phải làm sao bây giờ? Nói chung đây vẫn là một tai họa ngầm.

Kỷ Sơ Linh nhìn cây cỏ mà hạ nhân trồng trong nội viện của Đại ca, nàng mím môi suy tư.

Kỷ Sâm nhìn lông mày muội tử nhà mình chau thành một khối, đành phải lấy sách vỗ nhẹ một cái lên trán của nàng: "Vi huynh có vô dụng đi chăng nữa nhưng cũng không đến mức tất cả mọi người bên cạnh ta đều muốn hại ta."

"Dạ?" Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Đại ca đã nhìn ra cái gì rồi? Kỷ Sơ Linh vừa định hỏi, chợt thấy Liễu Tố bưng đồ gì đó đi về phía hai người.

Liễu Tố đặt khay trà cùng với trái cây và các loại điểm tâm lên mặt bàn đá. Bên trong có đồ Đại ca thích, cũng có đồ nàng thích ăn.

Kỷ Sơ Linh nhìn lướt qua, liền ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tố. Trong ấn tượng của nàng, Liễu Tố là một nha hoàn vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Nàng ta vẫn luôn đi theo bên người Kỷ Sâm, ngày thường đều chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Đại ca vô cùng chu đáo.

Nhưng chuyện đã xảy ra trước mắt, nàng theo bản năng tự nhiên nhìn ai cũng kỹ hơn vài phần.

Liễu Tố bày điểm tâm ra, mặc dù nhìn vào rất đâu ra đấy, nhưng Kỷ Sơ Linh nhìn ra hình như tinh thần của nàng ta không được tốt lắm, mặt mày hiện lên trạng thái không bình thường.

"Ngươi bị bệnh?" Kỷ Sơ Linh hỏi.

Liễu Tố nghe vậy, vội lắc đầu nói: "Tạ ơn tiểu thư quan tâm, nô tỳ không có việc gì."

"Ngươi bị bệnh từ bao giờ? Đúng rồi, đêm qua ngươi đã ở đâu?" Kỷ Sơ Linh bật thốt lên hỏi.

Đây là chuyện nàng cảm thấy kỳ quái nhất, Liễu Tố đều ở bên cạnh Đại ca, dốc lòng hầu hạ. Theo lẽ thường mà nói, sẽ không có chuyện Đại ca trúng độc hôn mê một sớm một chiều mà nàng ta lại không thấy bóng dáng đâu.

Liễu Tố nghe xong, thân thể chợt run lên, bỗng dưng quỳ xuống, thần sắc ngưng trọng mà nhìn thấy Kỷ Sơ Linh nói: "Đều là lỗi của nô tỳ, đêm qua thế mà ngay cả việc thiếu gia gặp chuyện không may cũng không phát hiện ra. Nếu thiếu gia có việc gì, nô tỳ thật sự...." Liễu Tố cắn chặt môi dưới, sắc mặt càng nhìn càng trắng.

"Nhưng mà Liễu Tố xin thề với trời, Liễu Tố một lòng trung thành, tuyệt đối không có làm hại thiếu gia!"

Đến tận bây giờ, nàng ta nghĩ lại việc này vẫn còn thấy sợ. Từ trước tới nay, đều là nàng ta dốc lòng chăm sóc thiếu gia không rời nửa bước. Nếu như thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì, bản thân nàng ta cũng không thể tha thứ cho chính mình được.

Kỷ Sơ Linh nghe vậy nhíu mày: "Hại thiếu gia? Ngươi làm sao mà biết...."

Lời còn chưa dứt, đã bị một miếng điểm tâm nhét vào miệng.

Kỷ Sâm cười nói: "Thì ra A Linh nhà ta là đến để thẩm vấn người sao?" Sau đó quay sang nói với Liễu Tố: "Đứng lên đi, ta đã từng nói là ta chưa bao giờ nghi ngờ ngươi."

Kỷ Sơ Linh nhai hai ba miếng, nuốt điểm tâm xuống, hỏi Kỷ Sâm: "Đại ca, là huynh nói?"

Ngay cả nương cũng không biết là đại ca trúng độc đâu.

Kỷ Sâm lắc đầu: "Liễu Tố là người thông minh, không cần nói nàng ta cũng có thể đoán ra."

Nghe Kỷ Sâm kể lại mới biết được thì ra đêm qua Liễu Tố cũng bị bệnh. Hôm qua, hắn thấy Liễu Tố sắc mặt không tốt, liền dặn nàng đi nghỉ ngơi sớm. Mà Liễu Tố sau khi về phòng không lâu, chịu đựng không nổi liền đi ngủ, đã thế cả đêm lại sốt cao. Cho nên tối hôm qua, khi bọn họ đuổi tới, Liễu Tố mới không có ở đây.

Thật ra mà nói, nếu nói Liễu Tố là người hạ độc, nàng cũng không tin lắm. Thời điểm Đại ca trúng độc lại trùng hợp với Liễu Tố bị bệnh, việc này cũng quá trùng hợp đi. Kẻ hạ độc rõ ràng là cố tình tránh né Liễu Tố, chọn thời điểm đấy để xuống tay.

Ngoài Liễu Tố, trong nội viện Thanh Trúc này, còn có ai có thể ở gần bên người Đại ca để hạ độc? Hay là trong thức ăn có vấn đề? Kỳ thật nội viện Thanh Trúc cũng không có nhiều người lắm, có lẽ cũng đều là người sạch sẽ. Nói không chừng là độc thủ tiến vào hạ độc cũng không biết chừng.

Kỷ Sơ Linh cân nhắc trong lòng, bỗng nhiên nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Minh Hỉ đi đâu rồi?"

Tuy phần lớn thời gian Đại ca đều do Liễu Tố chăm sóc, nhưng người này cũng được coi trọng, những thời điểm Liễu Tố không ở bên cạnh hầu hạ được thì sẽ gọi Minh Hỉ.

Minh Hỉ là người có tính tình ngoan nhưng hơi khờ khạo một chút, lá gan cũng nhỏ. Trước kia, khi nàng đến viện Thanh Trúc, nếu không có việc gì thì thường thích trêu đùa hắn. Sau đó mỗi lần gặp lại nàng, hắn liền chạy xa.

Hôm nay cũng tránh?

Vừa mới nói xong, Kỷ Sơ Linh bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vừa cổ quái vừa quen thuộc.

Nói cổ quái là bởi vì âm thanh này kiếp trước nàng chưa từng nghe qua. Còn nói quen thuộc vì khi hồn nàng còn trú ngụ trong gốc cây cỏ ngày ngày đều nghe thấy cây hoa trao đổi như thế.

Mặc dù vô cùng nhỏ, lại không phải câu chữ rõ ràng, nhưng nàng nghe xong liền hiểu. Chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng liền đứng dậy, mắt nhìn về bóng cây ở phía xa xa, sau đó quát lên: "Ai ở chỗ đó?"